Người chăm nhất không bao giờ bỏ cuộc - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-10-21 15:29:10
Lượt xem: 823
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cha Duy Khanh đòi vài vạn tệ, đó gần như nóng lòng giao con bé tay .
vướng mắc ở bước thủ tục nhận nuôi. Lúc đó mới hai mươi tư tuổi, cách duy nhất là tìm một đàn ông đủ ba mươi tuổi để kết hôn
(Lưu ý: Quan điểm thế giới trong tiểu thuyết đổi, thực tế cả vợ và chồng đều đủ ba mươi tuổi mới thể nhận nuôi con).
Chu Thời Xuyên tìm đến lúc . Thực và chỉ gặp mặt vài , chỉ tuổi lớn nhưng đạt nhiều thành tựu trong sự nghiệp.
“Người nhà thúc giục kết hôn khá gấp, mắc ung thư gan giai đoạn cuối, mong ước duy nhất là thấy kết hôn càng sớm càng .”
cảnh giác : “Chắc tổng giám đốc Chu nhiều lựa chọn.”
Anh : “ lẽ hiện tại cô Lục chỉ là lựa chọn duy nhất.”
thể phản bác.
Để Chu Thời Xuyên yên tâm, chủ động đề nghị ký hợp đồng tiền hôn nhân và cũng cố gắng hết sức phiền .
Anh luôn đối xử với Duy Khanh, ơn. Ngay cả một thoáng rung động nhất thời cũng kìm nén , giấu kín trong lòng.
thể chấp nhận bản ở vị trí động, một chi phối cảm xúc vui buồn. cuộc hợp tác “mỗi bên thứ cần” đổi từ lúc nào, hề .
Khi về đến nhà, bế Duy Khanh đang buồn ngủ về phòng. Con bé gần như mở mắt nổi, nhưng vẫn cố gắng trèo xuống giường, đ.á.n.h răng xong mới .
Tiểu Đào cuộn tròn bên cạnh con bé, ngủ say.
“Mẹ ơi, ngủ ngon ạ.” Con bé chìm giấc mơ, lẩm bẩm: “Ba cũng ngủ ngon…”
nhẹ nhàng đóng cửa .
Vừa đầu, thấy Chu Thời Xuyên phía . Anh tựa cửa sổ, ánh mắt chạm , mỉm dịu dàng.
vô thức hỏi một câu: “Vết thương của còn đau ?”
“Bốn tháng , A Ngọc, nghĩ việc ban ngày bế Duy Khanh, đưa con bé đuổi theo xe hoa chứng tỏ bình phục .”
nuốt nước bọt, rõ ràng ánh mắt Chu Thời Xuyên qua vẫn ôn hòa, điềm đạm như thường. Thế mà hiểu vì cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh.
Để dịu cảm giác , mời xuống lầu uống rượu. Rượu quả nhiên hiệu nghiệm kỳ diệu. Uống cạn ly đến ly khác, từ lúc nào thả lỏng.
Nhìn đối diện, ánh đèn mờ ảo là gương mặt tuấn tú của Chu Thời Xuyên. l.i.ế.m môi, túm lấy vạt áo n.g.ự.c hôn lên.
“Chu Thời Xuyên, môi khô, em giúp ẩm nhé…”
Say sưa trong tình yêu nhưng thể đến cuối cùng. Vì lẽ Chu Thời Xuyên do sống tiết chế lâu năm, trong nhà thậm chí vật dụng dự phòng nào đó.
Anh đè hôn một lúc, nhét trở chăn.
Giữa chừng ngang qua gương. Ánh đèn mờ ảo, trong gương phản chiếu những đường cơ bắp săn chắc, uyển chuyển và đẽ của cánh tay khi ôm .
U mê vì sắc .
Sau khi Duy Khanh chính thức nhập học, mối quan hệ giữa và Chu Thời Xuyên cũng coi như quỹ đạo. vẫn bận rộn với sự nghiệp, hiếm khi hẹn hò với , nhiều nhất cũng chỉ cùng ăn bữa cơm.
Hôm đó quảng cáo xong , phát hiện xe của đậu ở bên ngoài.
“Đưa em gặp vài bạn.”
Chu Thời Xuyên đưa đến một bữa tiệc rượu nhỏ.
Bạn bè của phần lớn đều là những thành tựu đáng kể trong các ngành nghề, tuổi đời lớn nhưng đều đạt những thành công rực rỡ. Thậm chí ít bình thường chỉ thấy tạp chí tài chính và các bài báo khoa học.
Chu Thời Xuyên vòng tay ôm eo , mỉm ôn hòa, giới thiệu với từng .
“Đây là phu nhân của , tên là Lục Ngọc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-cham-nhat-khong-bao-gio-bo-cuoc/chuong-11.html.]
nâng ly : “Xin chiếu cố.”
Trong đó, một vẻ là giáo sư của một trường đại học, : “Phu nhân của thích phim của cô Lục, cô thể giúp cô xin một chữ ký .”
“Đương nhiên là .”
Cuối cùng gặp mặt, là một đàn ông trẻ tuổi vô cùng quen mắt. Chủ tịch trẻ tuổi của Thanh Mông Giải trí, La Hiên.
Có lẽ uống quá chén, thấy Chu Thời Xuyên là lập tức đắc ý nhướng mày, vỗ vai : “Thế nào, nếu với vợ chuyện thương, khiến cô lo lắng, thì chắc ngủ một trong phòng bệnh lạnh lẽo nửa tháng, chậc chậc chậc. Bây giờ vợ con đề huề , định cảm ơn thế nào đây?”
Chu Thời Xuyên , bỗng nhiên khóe môi cong lên: “Thì là .”
La Hiên nghẹn lời, ho khan hai tiếng, sang : “Lục Ngọc , hôm qua một kịch bản khá gửi đến, mấy hôm nữa cô rảnh thì để Hồ Tĩnh đưa cô đến công ty tham gia buổi hội thảo kịch bản nhé.”
Nói xong, nâng ly rượu nhanh chóng chuồn mất.
Tối hôm đó, khi rời , danh sách bạn bè của thêm ít bạn bè của Chu Thời Xuyên.
hỏi Chu Thời Xuyên: “Tại giới thiệu nhiều bạn bè như cho em?”
“Để phòng trường hợp xảy chuyện như Cố Hàn, mà thể ngay lập tức, thì sẽ ai thể giúp em.”
“Thực , em thể tự giải quyết .”
“Có thể giải quyết, nhưng cái giá trả là sự nghiệp mà em dày công gây dựng bấy lâu nay.”
Chu Thời Xuyên đậu xe gara, đầu : “A Ngọc, thứ của đều là để chia sẻ với em. Nếu em lợi dụng , sẽ buồn.”
Làm cầu xin khác lợi dụng chứ?
cảm thấy Chu Thời Xuyên hiện tại và tổng giám đốc Chu ôn hòa nhưng xa cách trong ấn tượng của đây, khác xa một trời một vực. chính như , ngược càng khiến trái tim thể kìm nén rung động, tan tác .
Một gian tĩnh lặng, Chu Thời Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai rảnh, cùng một tiểu phẫu nhé.”
Lòng chùng xuống: “Sao ? Vết thương của tái phát ?”
“Đi thắt ống dẫn tinh.” Anh lắc đầu: “A Ngọc, trong thời gian ngắn em sinh con. Có Duy Khanh, cũng đủ .”
mím môi, ngẩng đầu : “Anh cần…”
Anh chống trán, chút bất lực: “Em cần cảm thấy gánh nặng. Chỉ là tìm cách để đối với em, sợ em cảm nhận tấm lòng của .”
Anh vươn tay tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay : “A Ngọc, ba mươi hai tuổi , còn trẻ nữa. Mong ước lớn nhất là thể tình cảm của em. Không cần cùng mức độ, dù chỉ một chút thôi cũng .”
Lời mà đáng thương đến , gần như là đang trắng trợn với rằng đang tỏ vẻ yếu thế. thì đặc biệt, chịu chiêu .
Hai năm hôn nhân đủ để Chu Thời Xuyên nắm rõ điểm yếu của .
im lặng một lát, cuối cùng vẫn là cam chịu vươn tay , ôm lấy : "Chu Thời Xuyên, thật em thích từ , lâu ."
Trước đây dám rung động, giờ thì thể tránh nữa.
Nụ hôn ấm áp cùng với giọng ẩn chứa chút ý , đồng thời rơi bên tai : "Anh ."
Khoảnh khắc , cuối cùng cũng nhớ . Trong đoạn ký ức ngày càng mờ nhạt về nguyên văn, dường như sự xuất hiện của Chu Thời Xuyên.
Cái kết t.h.ả.m khốc ban đầu của đổi, ít nhất là nhờ ảnh hưởng của . cho dù Chu Thời Xuyên, cái kết của cũng sẽ giống như trong nguyên văn.
Bất kể thế nào, cũng sẽ tự sát. Chỉ cần cho một tia cơ hội, cũng sẽ tiếc công sức để thoát khỏi vận mệnh ban đầu. Chỉ cần một thoáng cơ hội để thở, cũng sẽ lơ là mà lao về phía . Bất kể giá nào.
Trong lúc xuất thần, khí trong xe càng lúc càng nóng bỏng và mờ ám.
Chu Thời Xuyên hôn lên mắt , kéo thần trí đang bay bổng của trở về: "A Ngọc, lúc nên chuyên tâm một chút ?"
kéo khóe môi, ôm lấy cổ , nhiệt tình đáp : "Xin ."
C.h.ế.t tiệt. Cái tên Chu Thời Xuyên giả vờ đáng thương . Người nào lớn tuổi mà thể lực đến thế chứ.