Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NGƯỜI BẠN TRAI TRÁCH NHIỆM, TÔI ĐỂ ANH TA ĐỔ VỎ - 7

Cập nhật lúc: 2025-05-27 16:24:06
Lượt xem: 367

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta có thể nói gì?

Chỉ trích tôi vì con nuôi mà từ bỏ sinh con ruột? — Vậy tôi sẽ nói, tình bạn với Tri Hạ sâu đậm, có con ruột hay không cũng không quan trọng.

 

Nói rằng triệt sản làm tổn thương bản thân? — Nhưng tờ rơi bệnh viện ghi rõ, tiểu phẫu triệt sản an toàn, không đau, không biến chứng.

 

Lúc này, tôi càng nghiêm túc, Hà Mục Viễn càng không thể nói gì.

 

Cuối cùng anh ta ấp úng:

"Thì… với anh thì sao cũng được, nhưng với em thì khác. Người ta bảo tình mẫu tử hình thành ngay từ lúc mang thai…"

 

"Tri Hạ chấp nhận mạo hiểm để sinh con ruột, còn em, em không có khát vọng đó à?"

 

Hừ.

Sợ tôi không chấp nhận con nuôi, vậy sao còn bắt tôi làm mẹ nuôi?

Nếu đã muốn có con ruột, thì sao lại ép tôi nhận nuôi con của bạn anh?

 

Hay là: con ruột thì anh muốn, mà con người khác thì anh cũng muốn thể hiện cái gọi là trách nhiệm bao la?

 

Lúc này, tôi hoàn toàn có thể nổi giận.

Nhưng tôi phải chọn đúng lý do để nổi giận.

 

Tôi vung tay, tát mạnh lên đầu Hà Mục Viễn:

"Anh dám nghi ngờ tấm lòng em dành cho Tri Hạ? Hà Mục Viễn, thời gian qua em hết lòng chăm sóc cô ấy. Cả nhà toàn đồ trẻ con em mua, anh mù à, không thấy sao?"

 

"Mẹ mang thai 10 tháng là thật, nhưng làm cha thì đâu cần khổ cực thế; chẳng lẽ vì vậy mà nói tình cha khác tình mẹ? Vậy thì, mẹ ruột hay mẹ nuôi, trừ việc mang thai 10 tháng ra, cũng không khác gì nhau."

 

"Vì thế, con của Tri Hạ cũng là con em. Đã có con rồi, anh đi triệt sản không hợp lý sao?"

 

Hà Mục Viễn không thể phủ nhận những gì tôi làm.

Cũng không có lý do chính đáng để từ chối triệt sản, đành ngập ngừng:

"Để sau đi, dù sao còn nhiều thời gian…"

 

Tôi thì không chịu buông tha, cố ý kéo Lâm Tri Hạ lại, bắt cô ấy làm trọng tài.

 

Hà Mục Viễn đưa bạn về nhà ở, đúng là tiện lợi.

 

"Tôi đối xử với cô không tốt sao, Tri Hạ? Cô phải giúp tôi mắng Hà Mục Viễn chứ."

 

Giai đoạn này, Lâm Tri Hạ đã lộ rõ bụng bầu, thân hình nặng nề, sắc mặt cũng tiều tụy.

Phòng tranh đóng cửa, cô ấy rảnh rỗi cả ngày, chỉ biết lướt điện thoại và chơi game.

 

Hà Mục Viễn từng khéo léo hỏi cô có muốn anh lấy đồ vẽ về cho giải khuây không,

cô ấy chỉ ôm bụng bảo, "Mệt, không muốn động."

 

Lâm Tri Hạ tất nhiên sẽ không vì tôi mà đắc tội với người bạn cho cô ở nhờ miễn phí.

Cô chỉ lấp liếm:

"Đừng cãi nhau nữa, tôi nhức đầu lắm."

 

Thế là Hà Mục Viễn có cớ bảo tôi đừng nhắc lại chuyện đó.

Thậm chí, anh ta lén xé nát tờ rơi tuyên truyền, ném vào thùng rác.

 

Anh ta tưởng làm vậy là xong chuyện?

Quá ngây thơ rồi. Tôi sao có thể dễ dàng bỏ qua?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ban-trai-trach-nhiem-toi-de-anh-ta-do-vo/7.html.]

Tôi sẽ chờ cơ hội tiếp theo, tiếp tục khơi lại chuyện này.

 

Thời gian qua, tôi đã nhờ Hàn Ảnh điều tra.

Hà Mục Viễn và Lâm Tri Hạ là bạn học cấp ba, cùng thích vẽ.

Nhưng Tri Hạ sau đó thi vào trường nghệ thuật, còn Hà Mục Viễn bị gia đình ngăn cấm nên từ bỏ.

 

Hai người từng học vẽ cùng nhau, ai cũng biết.

Thậm chí, từng có chàng trai khác quấy rối Lâm Tri Hạ, Hà Mục Viễn còn ra mặt bênh vực.

 

Có lẽ chính những cảm xúc mập mờ thời niên thiếu khiến anh ta mãi không quên.

Ai mà chẳng từng yêu đơn phương.

 

Tôi không phải người hay đào lại chuyện cũ.

Như khi lái xe, thỉnh thoảng nhìn gương chiếu hậu, nhưng người ta vẫn phải tiến về phía trước.

 

Anh muốn quang minh chính đại bảo vệ "nữ thần" thời trẻ, không ai cản anh.

Nhưng tại sao có bạn gái rồi mà vẫn không thay đổi gì?

 

Tôi có thể không để ý đến quá khứ tình cảm của anh.

Nhưng tôi không thể chịu nổi sự xúc phạm hiện tại núp bóng "hoài niệm".

 

Chuyện này cũng nhắc nhở tôi một điều khác.

Dù tôi yêu cha mẹ mình, nhưng chúng tôi có quan điểm khác biệt về hôn nhân và sự nghiệp.

 

Trước đây, vì chăm sóc mẹ, tôi không chú ý đến điều này.

Giờ thấy tôi và Hà Mục Viễn “gương vỡ lại lành”, họ vui mừng, khiến tôi càng cảm thấy chua chát.

 

Có lẽ, tôi và bố mẹ, mãi mãi chỉ có thể giữ khoảng cách như “một bát canh”.

 

Tôi thử liên hệ lại với giáo sư cũ.

Năm đó, tôi đứng thứ hai vòng sơ khảo, đứng đầu vòng phỏng vấn, cứ tưởng chắc suất, thì mẹ đột ngột bị nhồi m.á.u cơ tim.

Tôi từ bỏ cơ hội học tiếp, quay về quê chăm mẹ hồi phục.

 

Giờ mẹ đi lại bình thường. Tôi nhắc lại chuyện muốn học tiếp, mẹ lại nói:

“Có cuộc sống yên ổn rồi, sao còn mơ mộng?”

 

Thêm chuyện chuẩn bị cưới, tôi không còn thời gian cho bản thân.

 

Nhưng bây giờ, nhờ họa mà được phúc, tôi có thêm dũng khí làm lại từ đầu.

May mắn là thầy vẫn nhớ đến tôi, còn động viên tôi thi lại, khiến tôi yên tâm hơn nhiều.

 

Chia tay không phải mục đích duy nhất, sống tốt hơn sau khi chia tay mới là đích đến.

 

Tôi liên lạc lại bạn bè cũ, xin tài liệu ôn tập.

Nhưng muốn ôn thi hiệu quả, cần không gian không bị quấy rầy.

 

Tôi xin ở ký túc xá trường, dọn hết tài liệu vào đó.

 

Bố mẹ tưởng tôi muốn tiện hẹn hò với Hà Mục Viễn, nên không muốn tôi chuyển đi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

 

Ký túc xá rất tệ: không có nhà vệ sinh riêng, trần nhà còn rơi bụi.

Nhưng tôi không bận tâm.

 

 

Loading...