"Chẳng chỉ là đồ con gái bà mặc thừa thôi , hồi nhỏ chúng ai mà chẳng mặc đồ cũ của chị."
"Cái gì mà con gái! Bà gì còn con gái nào nữa!" Mắt đỏ ngầu lên ngay lập tức như thể sắp sửa g.i.ế.c đến nơi. Bà xông thẳng ngoài cửa dùng đôi mắt đỏ hoe trừng trừng bố : "Con gái bà c.h.ế.t ba tháng !"
15
Không khí dường như đông đặc , đến nỗi thậm chí thể thấy tiếng ba trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
"Là chị Giang . Trước đây ở chợ sỉ quần áo Tức Mặc, chị và Lô Tiểu Liên từng là hàng xóm của ." Mẹ thở một dài, đó bế từ giường lên xuống ghế sofa. Bà ôm chặt, như thể chỉ cần buông tay một giây là sẽ biến mất ngay lập tức .
Câu chuyện mà dì Giang kể phần đầu gần như khác mấy so với lời của dì Lô. Thế nhưng phần là một phiên bản khác.
Dì Lô vì bận rộn công việc nên mỗi tháng đều gửi cho Lô Khả Khả một khoản sinh hoạt phí cố định. Mặc dù ngày nào Lô Khả Khả cũng tự học về một , nhưng vì nhà cô bé ở ngay đối diện trường nên cũng vấn đề gì về an . Hồi đó, ở cổng trường nhiều hàng quán nhỏ bán đủ loại đồ chiên xào hầm nấu, nên để cho tiện, Lô Khả Khả cứ thế mua đồ ăn ở đó để lấp đầy bụng. Mà những ai từng ăn đều , những bán hàng rong ở cổng trường sẽ chẳng bao giờ dùng dầu ăn nguyên liệu cho bạn cả.
Cứ như thế, Lô Khả Khả ăn đồ ăn vỉa hè trong vài năm liền, cho đến một ngày khi dì Lô đang đường nhập hàng thì nhận một cuộc điện thoại từ bệnh viện. Lúc Lô Khả Khả ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư dày.
Nghe y tá bệnh viện kể khi dì Lô leo nửa cầu thang thì Lô Khả Khả ngừng thở. Thế nên, việc đầu tiên dì Lô khi xông phòng bệnh là lật Lô Khả Khả dùng sức vỗ mạnh m.ô.n.g con bé.
"Mày dựa cái gì mà là ! Tại mày chịu đợi tao chứ! Mày với tao! Mày với tao!"
Kể từ đó, tinh thần của dì Lô còn bình thường nữa. Dì lang thang khắp các ngóc ngách của khu chợ, hễ thấy đứa trẻ nào tầm tuổi Lô Khả Khả là lao đến ôm chặt buông. Vì việc kinh doanh của cả khu chợ ảnh hưởng nên các tiểu thương đành cùng tố cáo để mời dì Lô khỏi chợ.
"Thế thì , nhà một kẻ tâm thần sống ngay bên cạnh, thà hàng xóm còn hơn. Sau chúng luân phiên đưa Anh Anh học thôi, vì cứ cảm giác bà họ Lô hề ý với Anh Anh ." Mẹ xót xa vuốt ve gương mặt , và vành mắt của bà cũng bất giác trở nên đỏ hoe.
Do quá sốc nên nhất thời quên mất việc kể cho về giấc mơ kỳ lạ đó. Lúc chúng thể ngờ rằng việc đó diễn biến theo một hướng ai thể lường .
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngu-quy-doi-mang-nguyen-anh-1/chuong-6.html.]
Ngày hôm , khi bố đưa học, thấy dì Lô. Dì tươi, vẻ mặt thản nhiên như hề chuyện gì xảy , trong khi chính và bố mang tâm lý của kẻ trộm, hai chúng đều dám ngẩng đầu lên mà chỉ vội vã qua.
Lúc ngang qua đầu hẻm, vô thức liếc tấm phiến đá xanh lộ ngày hôm qua. Nó dì Lô vùi lấp bằng một lớp đất mới còn nén chặt.
"Khà khà khà khà khà…"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nghe một tràng chói tai, đột ngột ngẩng đầu lên thì thấy dì Lô lúc đang ở cửa nhà trừng mắt . Dì há to miệng đến mức ngũ quan biến dạng cực độ trông quái dị bất thường.
"Con gái sắp về ! Con bé sắp về !"
Bố giật nảy , đó liền vội vàng nổ máy xe chở chạy trối chết. Cho đến khi xa, tiếng ghê rợn đó mới dần dần chúng bỏ phía . Suốt cả ngày hôm đó, đều ở trong trạng thái bồn chồn yên, đầu óc cứ văng vẳng tiếng quỷ dị của dì Lô.
"Này, , Nguyên Anh!" Người bạn cùng bàn dùng sức vỗ cánh tay . chợt hồn, đó liền đầu .
"Cậu gì thế, cô giáo gọi nãy giờ đấy."
"Cậu!" bật dậy thẳng và chỉ tay nhưng nửa ngày trôi qua mà vẫn thể thốt nên lời. Lúc , ánh mắt của trong lớp đều tập trung cả . họ, sống lưng lập tức trở nên lạnh toát, và dày cũng bỗng nhiên quặn thắt .
Họ… Tại bọn họ mặt chứ?
17
"Nguyên Anh, em thấy khỏe chỗ nào ? Hay là để cô đưa em lên văn phòng ngủ một lát nhé?"
cô giáo đang tiến đến gần với vẻ mặt đầy quan tâm. Tại cô mặt? Không, ý là, cô ngũ quan, mũi mắt. Chắc chắn là dì Lô giở trò quỷ gì đó, và tuyệt đối thể để các bạn phát hiện sự khác biệt giữa và họ.
"Thưa cô, em , em khỏe re ạ." cố gắng tỏ bình tĩnh mà trả lời.
Buổi tối, khi bố đến đón tan học, cô giáo vẫn yên tâm mà giao tận tay cho bố, và đó còn cẩn thận dặn dò thêm vài câu. từng xung quanh, những ở gần thì vẻ mặt, còn những ở xa thì . Thế là dứt khoát nhắm mắt , quyết định gì cả, nghĩ gì cả.
Chẳng mấy chốc, chúng về đến đầu hẻm.