Năm tiểu nhân cũng tiếp nữa mà bỗng dưng yên tại chỗ, và cũng là đang nhảy múa quanh thứ gì. tò mò vươn cổ về phía , thứ đó ngờ là một cỗ quan tài! Một cỗ quan tài màu đỏ tươi, khắc những hoa văn quái dị.
căng thẳng đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực. Không lấy dũng khí từ , tiến lên một bước dùng một tay vén nắp quan tài lên.
Trong quan tài một cô bé mặc váy hồng đang . Đột nhiên, cô bé bật dậy còn khúc khích với .
kinh hoàng chằm chằm khuôn mặt của cô bé đó. Khuôn mặt … chẳng là của ?
hét lên một tiếng kinh hãi tỉnh dậy và giường thở hổn hển ngừng. Trong khi đó, ở phòng ngủ bên cạnh, tiếng ngáy vẫn vang lên như sấm. mà, những ngày ở nhà quả nhiên chỉ thể tự lo liệu thôi.
Ngày hôm , khi bố chuẩn đưa học, lục tủ quần áo tìm chiếc quần yếm. Bố cầm chiếc váy hồng bước tới với vẻ mặt vô cùng hiển nhiên: "Dì Lô bảo con mặc cái học ?"
"Tại con lời dì ? Dì con ." lưng bỏ để bố đang hoang mang hiểu chuyện gì.
Đợi về nhất định sẽ kể cho ngọn ngành những chuyện xảy mấy ngày nay.
12
Ngày hôm , trời mưa suốt cả ngày. Khi chuông tan học vang lên, cơn mưa bắt đầu rơi lất phất.
Trên đường về nhà, khi ngang qua đầu hẻm, định bước qua đoạn đường mà dì Lô sửa. Vì ban ngày mưa lớn nên lớp bùn đất mặt đường nước cuốn trôi hết, để lộ một thứ ánh sáng xanh quỷ dị. Một tấm phiến đá xanh chỉnh, dày cộm, hiện rõ mồn một mắt .
Trên tấm đá khắc những hoa văn bí ẩn kỳ quái và hình ảnh năm tiểu nhân đang nhe nanh múa vuốt. Trông chúng giống… năm tiểu nhân trong giấc mơ tối qua của . Không, nghĩ, chúng hẳn là .
cứ thế đến mê mẩn, thậm chí còn bắt chước năm con quỷ mặc chiếc áo mưa màu vàng nhảy múa trong làn mưa.
"Sao mặc chiếc váy của Khả Khả?"
Giọng của dì Lô đột nhiên vang lên và xoáy thẳng tai giật nảy . Dì cứ như một âm hồn đến từ địa phủ, thỉnh thoảng thoắt ẩn thoắt hiện ngay bên cạnh.
"Dì… dì Lô."
Dì hề cầm ô nên chiếc váy đỏ tươi ướt sũng đến nỗi nước mưa cứ thế từng giọt, từng giọt nhỏ xuống từ mái tóc. Ánh mắt dì lạnh lẽo đến thấu xương, khiến bất động tại chỗ và nhịp thở cũng bất giác chậm nửa nhịp. Sau đó, ánh mắt dì từ từ di chuyển khỏi hạ xuống chân. Khi tầm mắt dừng tấm phiến đá xanh, sắc mặt dì lập tức trở nên trắng bệch, nhưng đột nhiên mỉm một cách kỳ dị.
Thế là liền nhân cơ hội đó mà ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà.
Vừa về đến nơi, vội vàng định khóa chặt cửa. Thế nhưng, khi xoay , kinh hoàng nhận dì Lô tự lúc nào ngay phía !
13
Dì theo từ lúc nào ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngu-quy-doi-mang-nguyen-anh-1/chuong-5.html.]
Dì Lô từng bước một tiến đến gần khiến sợ hãi vô cùng, bởi lúc bố vẫn tan , trong khi thì đang ở tỉnh ngoài.
"Cái váy ? Cái váy dì đưa cho con ? Tại mặc !" Biểu cảm của dì bỗng trở nên hung tợn đáng sợ tựa như ăn tươi nuốt sống .
sợ đến mức ngã phịch xuống đất òa nức nở, miệng thì ngừng gọi : "Mẹ ơi! Oa! Mẹ ơi!"
Cứ như thần giao cách cảm , , đáng lẽ nên xuất hiện lúc , thực sự xông từ ngoài cửa. Mẹ đẩy phắt dì Lô che chắn ở phía , để lộ một vẻ mặt hung dữ mà từng thấy bao giờ.
"Cút! Mày cút ngay tao sẽ báo cảnh sát! Cút !" Mẹ giơ chiếc điện thoại di động đời cũ lên mà đe dọa dì Lô.
thực sự tin rằng nếu dì Lô dám tiến thêm một bước nữa thì chắc chắn sẽ xé nát dì đôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ánh mắt dì Lô bỗng trở nên hỗn loạn, miệng bắt đầu lẩm bẩm một xoay vòng tại chỗ. "Đừng như mà, cũng , chỉ cần mặc là , tại chịu mặc chứ?"
Dì oán độc liếc một cái, đó mới lùi và cam lòng mà bỏ .
lúc , bố cũng tan về và vặn đụng dì Lô đang lảo đảo chạy ngoài. Ông kinh ngạc cảnh tượng mắt, nơi vẫn tại chỗ với mồ hôi đầm đìa, giống hệt một con sư tử cái đang bảo vệ con non, luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Có chuyện gì ?"
sụt sịt cả mũi lẫn nước mắt, đột nhiên cảm thấy những vũng nước mưa nền đất trở nên nóng bỏng một cách c.h.ế.t tiệt.
14
đặt trong một chiếc chậu gỗ để tắm ba lượt xà phòng và gội đầu ba lượt.
"Sợ lắm đúng ? Tối nay sẽ thu hồn cho con, lúc gọi thì nhất định trả lời đấy, rõ ?"
"Dạ."
"Sau đừng ăn đồ của bà nữa, và mà gặp bà thì mau tránh , ?"
"Dạ."
Mẹ lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho , và chỉ đến khi ngửi thấy mùi bột giặt quen thuộc thì lòng mới dần an định .
Giọng bố vọng qua cánh cửa: "Hàng xóm láng giềng với cả, gì thể chuyện đàng hoàng ? Cứ la lối đánh g.i.ế.c gì cho mệt."
"Nói đàng hoàng thế nào , xem bà cho con gái mặc cái thứ gì kìa!"