Ngốc Vương Chỉ Biết Thương Nàng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:22:22
Lượt xem: 92

Chủ t.ử sai quyến rũ hoàng của , mang tên Lý Hành.

 

Người đời ai ai cũng , Lý Hành là một kẻ ngốc.

 

xưa nay luôn là kẻ lời chủ t.ử nhất, chỉ tuân theo sắp đặt, tuyệt đối nhiều lời hỏi han.

 

Nào ngờ Lý Hành gặp đem lòng si mê , chỉ bỏ tiền chuộc cho , còn đích dâng tấu xin thánh thượng ban chỉ tứ hôn.

 

Ngày đầu tân hôn, giữa đêm khuya, thả bồ câu đưa thư hồi báo cho chủ t.ử.

 

Ngày thứ hai tân hôn, chủ t.ử cầu cưới đích nữ của Thượng thư họ Thôi.

 

Lý Hành đưa tay nắm c.h.ặ.t cổ tay .

 

Vẻ ngây dại trong mắt như thủy triều rút cạn, chỉ còn ánh sắc bén ghim thẳng lên .

 

“Ngươi thật sự thích Ngũ ca đến ?”

 

1

 

Hồng lụa đỏ thắm trải dài từ cửa Di Hồng Viện, thẳng một mạch dẫn tới phủ Thất hoàng t.ử.

 

“Ngọc Châu tỷ tỷ quả thật hưởng, chỉ cần nhấc chân một bước từ chốn nhơ bẩn bước thẳng bóng Kim Loan điện.”

 

“Nghe Thất hoàng t.ử ngay cả một chữ cũng , mấy công phu cầm kỳ thi họa của tỷ tỷ e rằng từ nay chẳng còn chỗ để dùng.”

 

“Giả bộ thanh cao gì, khoác phượng bào lên thì gà rốt cuộc vẫn chỉ là gà.”

 

Một đám vây tụ cửa sương phòng của , líu ríu bàn tán ngừng.

 

Lũ chim sẻ còn đủ lông đủ cánh vội học theo cách mổ xé khác.

 

Nói cho cùng, cũng chỉ là ghen tỵ mà thôi.

 

Ta tấm gương mặt, chậm rãi điểm nốt nét son môi cuối cùng cho ngày hôm nay.

 

Chu sa chạm lên đỉnh môi, một nét hạ xuống sắc bén như lưỡi d.a.o.

 

“Nói xong ?”

 

Ta cất lời, hành lang lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía , nở nụ rực rỡ nhưng lạnh lẽo đến tàn nhẫn.

 

“Nói xong thì chúc mừng cô nãi nãi .”

 

Khi kiệu hoa khởi hành, khắp kinh thành lập tức xôn xao bàn tán về mối hôn sự hoang đường .

 

“Dù Thất hoàng t.ử ngốc đến , cũng thể để cưới một kỹ nữ cửa chứ.”

 

“Nghe long thể thánh thượng còn , chuyện là chủ ý của Hoàng quý phi.”

 

“Thất hoàng t.ử khi phát cơn sốt cao năm đó từng là thiên chi kiêu t.ử, nay cưới một kỹ nữ, nếu Tiên hoàng hậu còn sống, hẳn sẽ đau lòng đến c.h.ế.t.”

 

Ta trợn mắt, coi như từng thấy.

 

Thật việc gả cho Thất hoàng t.ử Lý Hành , đối với vốn chẳng khác là mấy.

 

Sau khi cập kê, đầu treo bài tiếp khách Ngũ hoàng t.ử Lý Tông mua .

 

Hắn đưa rời khỏi Di Hồng Viện, mà giữ nơi đó, coi như một con ngựa gầy quý hiếm, cẩn thận nuôi dưỡng.

 

Hắn chờ đến một ngày, để trở thành quân cờ trong tay , giúp kết giao nhân mạch và dò la tin tức.

 

Lần gả phủ Thất hoàng t.ử, cũng là mệnh lệnh do Lý Tông ban xuống.

 

Để tiếp cận Lý Hành, cố ý giả vờ trượt chân rơi xuống nước con đường nhất định qua, bày một màn hùng cứu mỹ nhân.

 

Chỉ là suýt nữa thì vở diễn trở thành cái c.h.ế.t thật sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoc-vuong-chi-biet-thuong-nang/chuong-1.html.]

 

Không ngờ Lý Hành gặp đem lòng si mê , chỉ bỏ tiền chuộc cho , mà còn dâng tấu xin thánh thượng ban hôn.

 

Cuộc hôn sự của , chẳng khác nào một câu chuyện trong thoại bản, ly kỳ đến mức khiến khó tin.

 

Kiệu hoa dừng cổng phủ Thất hoàng t.ử, thấy tiếng reo hò vang lên như của trẻ con.

 

Hóa là Lý Hành nôn nóng chờ nổi, tự chạy ngoài.

 

Bà mối hoảng hốt lên tiếng khuyên can, thị vệ hít một ngụm khí lạnh, dân chúng xem thì xì xào bàn tán ngớt.

 

Sau khi đỡ xuống kiệu, Lý Hành cho bước qua chậu lửa.

 

“Sẽ bỏng!”

 

Hắn nhất quyết đòi cõng chính đường.

 

“Dưới đất đậu phộng với táo đỏ, dẫm lên sẽ đau!”

 

Lão hoàng đế lấy cớ long thể bất an nên đến, Nhị hoàng t.ử ở vị trí chủ lễ cao, cố nén đến mức run rẩy.

 

Sau khi phu thê lễ đối bái, Lý Hành chậm chạp chịu dậy, nhất quyết buộc vạt áo của với gấu váy của thắt thành một nút.

 

Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giải thích với chủ lễ.

 

“Hôm nay đông quá, như thì sẽ lạc mất Ngọc Châu.”

 

2

 

Nến đỏ cháy rực, cả gian phòng ngập tràn mùi ngọt ngấy.

 

Ta trùm khăn đỏ, ngay ngắn bên mép giường.

 

Lý Hành bà mối dỗ dành, ở bên ngoài tiếp đãi khách khứa.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nhẹ, vững.

 

Những ngón tay giấu trong tay áo của khẽ co .

 

Cửa mở .

 

Gió thu ùa , khiến ngọn nến chao mạnh một cái.

 

Qua khe hở nơi mép khăn trùm đầu, một đôi quan ủng màu đen dừng mắt , mặt ủng thêu hoa văn ly long bằng chỉ bạc.

 

“Chủ t.ử.”

 

“Gọi sai .”

 

Hắn cúi xuống, bóng dáng bao trùm lấy .

 

“Từ hôm nay trở , ngươi nên theo Thất mà gọi một tiếng ‘Ngũ ca’.”

 

Ta rũ mi, khẽ gọi.

 

“Ngũ ca.”

 

Ngay khoảnh khắc tiếng gọi dứt, khăn trùm đầu của giật phăng lên.

 

Tua ngọc đính đầy trân châu quất mặt , đau nhói một trận.

 

Gương mặt Lý Tông ánh nến lay động, u ám đến mức khiến lạnh sống lưng.

 

“Ngũ ca?”

 

Hắn lặp hai chữ , khóe môi nhếch lên một nụ đầy giễu cợt.

 

“Ngươi thích nghi nhanh thật.”

 

Loading...