NGỌC TOÁI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-27 05:08:11
Lượt xem: 2,024

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẫu gật đầu:

 

“Cũng .”

 

Chuyện Thẩm Thanh Yến tại tiệc cập kê công khai thoái hôn nhanh truyền khắp Kinh Thành.

 

Vì thế, mẫu xin yết kiến, Hoàng hậu liền cho gọi .

 

Kiệu con phố dài phủ đầy tuyết.

 

Ta tựa lòng mẫu .

 

Mẫu tức đến run , nhưng vẫn nén nước mắt, nhẹ nhàng vỗ về , y như khi còn nhỏ.

 

Ta lao khô nước mắt, ngẩng đầu , :

 

“Mẫu nghĩ con buồn lắm ? Không , con vui còn kịp.”

 

“Việc con thật sự gả qua đó, chẳng là ông trời còn mắt ?”

 

“Hơn nữa, con cũng chịu thiệt.”

 

“Con cho phụ và Thẩm Thanh Yến cứng họng, đơ như hai cây gỗ.”

 

“Con còn tát Liễu Uyển Nhi hai cái nữa. Ha ha ha…”

 

“Thật ?”

 

Mắt mẫu như sáng lên.

 

“Ta chỉ sợ A Ly tự ép , thành cho khác.”

 

Triệu ma ma chen :

 

“Tiểu thư thật đó. Tiểu thư , ba vẫn đờ cả nửa ngày hồn, nghĩ vẫn thấy hả !”

 

Bà là ma ma hồi môn của mẫu , từ lâu chướng mắt phụ giả nhân giả nghĩa .

 

Mẫu cũng bật .

 

Vừa , chúng tới hoàng cung.

 

Ta quỳ xuống, tường tận thuật chuyện trong ngày hôm nay.

 

Hoàng hậu khép hờ đôi mắt:

 

“Hay cho một Thẩm Thanh Yến đúng là ức h.i.ế.p khác quá mức!”

 

“Còn Thôi Thái Phó, đúng là lão già hồ đồ.”

 

“Thể diện của đích nữ ruột thịt, bằng một môn sinh và một nữ nhân gì!”

 

Người đích đỡ dậy:

 

“A Ly, con xem, con bản cung chủ cho con thế nào?”

 

Ta ngẩng đầu, trong mắt dâng lên một tầng nước.

 

“Thưa nương nương…” - giọng khàn:

 

“... chuyện , A Ly e rằng khó mà ở Kinh Thành nữa. Không nương nương thể ban cho con tư cách hoàng thương buôn tơ lụa và bông vải ?”

 

“A Ly đến Giang Nam, tìm ngoại tổ.”

 

Vừa nhắc đến Giang Nam, mắt của Hoàng hậu và mẫu đều sáng lên.

 

 

Đó là nơi năm xưa hai họ cùng lớn lên.

 

Hoàng hậu mắt ngấn lệ, vỗ nhẹ tay mẫu , :

 

“Được lắm. Giang Nam… lắm.”

 

Mẫu nghẹn ngào, khẽ gật đầu.

 

Trên đường về, mẫu hỏi :

 

Tơ lụa, bông vải, lương thực, muối đều do triều đình nắm giữ, vì chỉ xin con đường hoàng thương về tơ và bông.

 

Khi hỏi câu đó, mẫu dường như khác .

 

khác ở , .

 

Ta đáp rằng, nhiều vốn, năm nay giá tơ và bông đều thấp, nên thử một phen.

 

Thật , ở thời điểm của kiếp : tơ và bông đều mùa, giá rẻ đến mức t.h.ả.m hại, bỏ .

 

sang năm, từ mùa xuân đến mùa hạ liên tiếp mưa rét, từng luồng gió lạnh kéo dài suốt cả năm.

 

Người c.h.ế.t rét nhiều kể xiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoc-toai/chuong-5.html.]

 

Nếu giờ tích trữ tơ, đến lúc đó thể bán giá cao cho quyền quý.

 

Còn tích trữ bông, thì thể cứu giúp dân nghèo.

 

Như , hề thiệt.

 

Sắp về đến nhà, mẫu mở lời:

 

“Ly nhi, con thật sự rời khỏi Thôi gia ?”

 

Hóa , suốt dọc đường luôn vẫn nghĩ về chuyện .

 

Ta tựa vai mẫu , nũng :

 

“Mẫu , đương nhiên là thật .”

 

“Hôm nay cũng thấy cả .”

 

“Tấm lòng của phụ , sớm còn ở chỗ chúng nữa.”

 

“Trong cái nhà , ngoài mẫu , con còn lưu luyến gì nữa đây?”

 

“Huống chi bây giờ con tư cách hoàng thương, chúng thể tự lập môn hộ, sống ung dung tự tại.”

 

“Giờ còn , thì còn đợi gì nữa?”

 

Mẫu .

 

Toàn lúc đều tràn đầy sức lực.

 

Ta sẽ lo liệu vững vàng con đường của và mẫu , mới từ từ x.é to.ạc lớp da giả tạo của bọn họ.

 

Đến lúc đó, mẫu an một bên, tận mắt chứng kiến.

 

Ta bọn họ nếm cái lạnh buốt của hồ nước.

 

Nếm cái tuyệt vọng khi thể chậm rãi chìm xuống, từng chút một bóp nghẹt thở.

 

Khi về đến phủ, thì trời sẩm tối.

 

Ta đỡ mẫu bước qua cổng viện, thì thấy phụ mặt trầm xuống trong chính sảnh.

 

“Cạch!”

 

Tách đặt mạnh xuống bàn.

 

“Quỳ xuống!”

 

Mẫu bước lên một bước, lập tức kéo .

 

“Ai chọc phụ nổi giận ?” - giả vờ tò mò hỏi.

 

“Phụ đừng giận nữa. A Ly chuyện vui cho nhé.”

 

“Hôm nay con và mẫu cung, Hoàng hậu khen ngợi đấy.”

 

“Nương nương khen con tính tình , khen mẫu dạy con.”

 

“Người còn đặc biệt ban thưởng cống phẩm huyết yến từ Giang Nam. Phụ vui ?”

 

Sắc mặt phụ lúc xanh lúc trắng.

 

lúc , Liễu Uyển Nhi bước .

 

“Được Hoàng hậu nương nương khen thì ? Chẳng qua cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi… A…”

 

Ta chộp lấy chén mà phụ dùng để thị uy với và mẫu , hất thẳng lên đầu nàng .

 

Nước tạt tung tóe.

 

Liễu Uyển Nhi đó ướt sũng bên cạnh phụ , khuôn mặt nhỏ còn dính cả bã .

 

Phụ đập bàn dậy:

 

“Nghịch nữ! Nể hôm nay con cập kê, ở yến tiệc loạn còn truy cứu. Giờ còn dám tiếp tục hồ đồ?”

 

Ta :

 

“Phụ , nên cảm ơn con cứu Thôi phủ một mạng .”

 

“Hoàng hậu nương nương là phận gì? Ý chỉ của là thứ mà một nữ t.ử như nàng phép tự tiện suy đoán ?”

 

“Liễu Uyển Nhi là phận gì, mà dám lời của Hoàng Hậu nương nương chỉ là khách sáo?”

 

“Thậm chí còn dám Hoàng hậu khen thì ?”

 

“Đó chẳng là coi thường hoàng quyền, vọng nghị hoàng gia ư?”

 

Phụ rùng một cái.

 

 

Loading...