Tôi không gặp Ethan suốt ba ngày sau đó.
Ba ngày, tưởng dài như ba thế kỷ. Tôi không thể ngừng nghĩ về câu nói của anh, về viên ngọc, về ánh mặt trời.
Cơ thể tôi vẫn khỏe, nhưng bên trong… mọi thứ rối loạn. Tôi nghe tiếng rung nhẹ của viên ngọc trong n.g.ự.c mình mỗi khi nghĩ đến chuyện chia ly. Nó là một phần của tôi. Cũng như tim, như phổi, như máu.
Nhưng… nếu đánh đổi được ánh sáng?
Nếu được cảm nhận hơi ấm thật sự? Được chạm vào đất khô? Được ngẩng đầu lên và thấy màu xanh trời?
Tôi lặp đi lặp lại những câu hỏi đó trong đầu, cho đến khi cuối cùng Ethan xuất hiện trở lại.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ trồi lên từ lòng đại dương, bộ đồ lặn vẫn nhấp nháy ánh sáng nhàn nhạt. Tôi không bơi ra đón anh. Chỉ đứng chờ, tay đặt trên ngực. Tim đập nhanh bất thường.
“Anh biến mất lâu thật,” tôi nói, cố giữ giọng bình thản.
“Anh phải xác nhận vài thứ,” Ethan đáp.
“Xác nhận gì?”
“Rằng có một cách.”
Tôi ngẩng lên. Ánh mắt anh sáng rực, đầy hứa hẹn.
“Anh tìm được cách… để em có thể sống trên mặt đất.”
Tôi lặng người. “Em sẽ c.h.ế.t nếu rời viên ngọc.”
“Không,” Ethan tiến lại gần, mắt không rời tôi. “Không nếu anh thay em giữ nó.”
Tôi siết chặt tay.
“Anh không biết nó là gì đâu. Nó là sinh mệnh.”
“Và anh sẽ bảo vệ sinh mệnh đó.” Ethan nói như thể thề nguyền. “Nếu em muốn thấy mặt trời, hãy tin anh.”
Tôi nhìn anh rất lâu. Không phải vì tin tưởng. Mà vì… tôi không còn gì để mất.
“Em sẽ không đưa nó khi đang tỉnh táo,” tôi thì thầm. “Chỉ khi…”
Nhật Hạ
“Tình huống đặc biệt?”
Tôi gật đầu. “Chỉ khi anh chứng minh rằng… anh xứng đáng.”
Cơ hội đến sớm hơn tôi tưởng.
Một ngày sau, trong lúc tôi đang bơi quanh rạn san hô, một tiếng động lớn vang lên phía xa. Rồi mặt nước bỗng rung chuyển. Những sinh vật xung quanh tháo chạy tán loạn. Tôi bơi nhanh về phía âm thanh, lo lắng không rõ chuyện gì xảy ra.
Tôi thấy anh.
Ethan, trôi lơ lửng giữa biển, bộ đồ lặn bị vỡ một bên, ống dưỡng khí hỏng nặng. Bọt khí phun ra liên tục từ khe nứt trên vai. Anh vùng vẫy, mắt trợn trừng. Không có tiếng, chỉ là những cử động hoảng loạn.
Tôi lao tới.
Không nghĩ ngợi.
Không kịp hỏi vì sao anh lại ở đó, hay sao thiết bị lại hỏng. Tôi chỉ biết — nếu không làm gì, anh sẽ chết.
Tôi ghì chặt lấy anh, cố bịt chỗ rò rỉ bằng tay. Nhưng không hiệu quả. Anh càng lúc càng yếu, mắt lờ đờ, đầu ngả xuống vai tôi.
Không có thời gian.
Không có cách nào.
Chỉ còn một lựa chọn.
Tôi chạm tay lên n.g.ự.c mình.
Tôi nghe tiếng tim đập — của tôi. Của viên ngọc. Rồi tôi dùng móng tay, cắt vào da.
Đau buốt. Nhưng tôi không dừng lại.
Máu hòa tan trong nước. Tôi luồn tay vào lồng ngực, nơi viên ngọc nằm sâu giữa lớp cơ và xương.
Nó nóng. Như một ngọn lửa bị giam cầm.
Tôi kéo nó ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoc-tien-ca/chuong-2.html.]
Khoảnh khắc đó, thế giới quanh tôi chao đảo. Tôi nghe tiếng réo gào trong đầu, như thể cả đại dương đang tức giận. Như thể tôi vừa phản bội chính nòi giống mình.
Tôi đặt viên ngọc vào miệng Ethan, ép anh nuốt.
Trong giây lát, không có gì xảy ra.
Rồi… cơ thể anh giật lên. Mắt anh mở to. Hơi thở trở lại.
Anh sống.
Tôi thì… gần như sụp đổ.
Mất ngọc, tôi cảm thấy trống rỗng. Lạnh buốt. Như không còn thuộc về đại dương này nữa. Như thể mọi hơi thở tôi hít vào đều là của kẻ khác.
Tôi nằm bẹp giữa rạn đá, m.á.u vẫn loang trong nước, mắt nhắm nghiền.
Một bàn tay chạm vào má tôi.
Tôi mở mắt.
Ethan.
Anh nhìn tôi, ánh mắt khác lạ. Không còn vội vã. Không còn dịu dàng.
“Em… ổn chứ?” anh hỏi.
Tôi gật nhẹ. Cổ họng khô khốc.
Anh cười. Nhưng nụ cười… có gì đó sai.
“Cảm ơn em,” anh nói. “Thật sự cảm ơn.”
Tôi cố gắng gượng dậy. “Bây giờ… em có thể lên mặt đất…”
“Không,” Ethan nói. “Em không cần nữa.”
Tôi khựng lại.
“Ý anh là sao?”
Anh bước lùi lại một chút. Cử động chậm rãi, điềm tĩnh.
“Thực ra, anh không cần em lên mặt đất.”
“Ethan…”
“Anh chỉ cần viên ngọc.” Giọng anh lạnh lùng. “Và giờ, anh có rồi.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
Anh tiến đến gần, cúi xuống thì thầm:
“Em ngốc thật đấy, Lyra. Nghĩ rằng anh thực sự yêu em? Nghĩ rằng anh chỉ tình cờ rơi vào đáy biển? Mọi thứ… đều là kế hoạch.”
Tôi nhìn anh không chớp mắt. Lòng n.g.ự.c rỗng toang. Mắt cay xè. Nhưng tôi không khóc.
Tôi cười.
Rất nhẹ.
Và anh không nhận ra.
Ethan rời đi hôm đó. Không một lời tạm biệt. Không một cái nhìn hối hận.
Tôi để anh đi.
Tôi nhìn bóng anh khuất dần giữa làn nước, như một vết mực loang.
Tôi nằm đó thêm nhiều giờ, mặc cho nước lạnh quấn quanh thân thể. Nhưng tôi vẫn sống. Tôi vẫn thở — yếu ớt nhưng không tắt. Và tôi biết… đã đến lúc lộ bài.
Anh tưởng anh đã thắng.
Nhưng anh không biết…
Tôi là một phần của đại dương.
Và đại dương… không bao giờ dễ bị đánh lừa.