Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngọc Hữu Khuyết - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-10 03:29:58
Lượt xem: 1,945

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vẫn chỉ im lặng đáp lại. Hắn có chút bối rối, cuối cùng cũng chẳng nói thêm lời nào.

 

Nhưng hắn nói chẳng sai, kế thất của phụ thân ta quả thật không phải là người tốt lành gì. Trước khi mũi tên của tiểu tướng kia b.ắ.n ra, ta đang xem văn thư mà Ngọc Sanh đưa cho. 

 

Vừa mới biết kế phu nhân là nghĩa nữ của Dự Vương phủ, mà Dự Vương đã bị tru diệt cả nhà từ mười năm trước. Chính là vào khoảng thời gian Thẩm Ngộ An đến cầu thân. Ngọc Sanh chắc chắn ta không thể nào rời khỏi kinh thành, trở về Lăng Châu. 

 

Nàng không biết trước khi Vọng Nguyệt c.h.ế.t đã nói với ta, phụ thân ta từng viết thư nói rằng ông bị ép buộc phải cưới nghĩa nữ của Dự Vương. 

 

Ngay từ đầu đã là cưới hỏi đàng hoàng. Chỉ đợi mẫu thân ta qua đời, bà ta có thể đường hoàng lên làm chính thất. 

 

Lúc bấy giờ Ngọc Sanh đã là hoàng tử phi, vẻ ngoài rạng rỡ, đầu cài đầy châu ngọc. Nàng đưa tay khẽ vuốt búi tóc, cười nói: "Phụ thân ngươi và kế mẫu cũng có chút chân tình đó, phủ Vương gia đã diệt vong mười năm rồi, mà Vương thị kia vẫn sống tốt." 

 

Nàng ném một xấp giấy vào mặt ta. Ta vừa đi vừa xem. Nàng làm vậy là muốn đ.â.m vào tim ta. Phụ thân ta từng là một trượng phu và phụ thân tốt như vậy, chỉ vì nhị thúc bất tài gây họa, mà bị ép biếm trích đến Lăng Châu. 

 

Cả nhà ta từ đó hoàn toàn rơi vào tay Dự Vương. Nhị bá ghen ghét phụ thân ta, ngay cả nhị bá mẫu và đứa con gái nhỏ của bà ta cũng ghen ghét mẫu tử ta. Nào là bệnh nóng, bệnh nặng, nào là sinh mẫu mất sớm, trong đó có chuyện nào mà không có bàn tay của bọn họ nhúng vào?

 

May mắn thay trời thương ta, cho ta cơ hội làm lại một lần nữa. Phủ Dự Vương suy vong chỉ còn là chuyện sớm muộn, phụ thân ta đã không có quyết tâm, vậy thì việc này để ta ra tay.

 

Ngày thứ ba học quy củ, phụ thân ta đột nhiên đến. Mấy lão bà già giữ chặt ta thấy vậy liền lúng túng buông tay: "Tham kiến đại nhân." 

 

Vị đại nhân vẻ mặt thư sinh kia lại đột nhiên nổi trận lôi đình. Ông giận đến râu ria run rẩy, nghiêm giọng quát tả hữu: "Lôi mấy ả nữ nhân lẳng lơ này xuống, kéo đến viện của Vương thị, mỗi người đánh mấy chục roi cho ta." 

 

Tiếng kêu xin tha lập tức vang lên không ngớt. Ông làm như không nghe thấy, mắt đỏ hoe bước thẳng đến đỡ ta, nghẹn ngào nói: "Tiểu Viên Nhi, Viên Nhi của ta, là ta có lỗi với con." 

 

Ta vẫn không nói một lời. Cuối cùng ông cũng nhận ra sự khác thường, quay sang hỏi Thư Ninh: "Sao cô nương không chịu mở lời?" 

 

Thư Ninh như nghẹn uất đã lâu, chợt bật khóc nức nở: "Đại nhân người nào có hay biết những ngày tháng khổ sở mà cô nương đã trải qua ở kinh thành." 

 

Nàng ta vừa nói vừa khóc, kể lể hết những chuyện ta chịu cảnh bị ức h.i.ế.p sau khi mất mẫu thân, chuyện trước khi rời kinh suýt chút nữa bị hãm hại ngủ với nam nhân lạ. Lại còn bịa đặt ra chuyện ta mắc chứng bệnh khó nói từ đó. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoc-huu-khuyet/5.html.]

 

Nói đến nỗi phụ thân ta mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền. Ông thở dài một tiếng: "Lòng người thật khó lường! Nhị ca từng nói sẽ chăm sóc tốt cho con, ta cứ tưởng ít ra hắn còn chút lương tâm." 

 

Lương tâm ư? Một kẻ như hắn thì lấy đâu ra lương tâm? Thấy Dự Vương sắp đổ, đã cấu kết với Quốc công phủ nên không dám đắc tội, nhưng lại có thể không chút do dự đẩy ta ra để con gái cưng của hắn thế chỗ. 

 

Con gái hắn trước khi sự việc bại lộ đã cấu kết với hoàng tử, lấy mối lợi từ muối của phụ thân ta làm vật bảo đảm. Để chắc chắn hoàng tử không quay sang cầu thân với ta.

 

Người gọi ta vào thư phòng, khẽ khàng kể lại chuyện xưa năm nào. Thật đúng như lời Ngọc Sanh, tháng sau khi phụ thân ta đặt chân đến Lăng Châu, bởi người nắm giữ phần muối dẫn Giang Nam, kẻ thuộc Dự Vương phủ liền tìm tới.

 

Chúng vươn tay lấy ra chiếc khăn tay thêu vội, chính tay mẫu thân ta tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ khi ta vừa tròn tháng.

 

Lấy tính mạng thê nhi ra ép buộc người quy hàng, phải dâng một phần lợi muối cho Dự Vương. Để tỏ rõ lòng trung, chúng còn ép người cưới thứ nghĩa nữ của vương phủ.

 

Nào phải thứ nghĩa nữ cao sang, chẳng qua chỉ là một góa phụ thuộc dòng dõi bàng hệ của Ngự Vương.

 

Bắt một mệnh quan triều đình nuôi dưỡng con trai của kẻ góa bụa, lại còn âm thầm bao phen ngăn trở bước chân ta đến Lăng Châu. Phụ thân ta thân cô thế cô, chẳng thể chống cự, chỉ đành lén lút gửi thư về nhà, nào ngờ mẫu thân ta lại không hề hay biết.

 

Nhưng người chỉ duy nhất một lần ấy là không xem thư. Sau này mẫu thân bệnh nặng qua đời, phụ thân ta như người mất hồn, bị giam cầm tại Lăng Châu, chẳng khác nào một quân cờ vô tri.

 

Người bỗng hóa cuồng, dâng sớ xin từ quan. Nhưng lại bị chính ca ca ruột thịt dùng tính mạng ra uy h.i.ế.p một lần nữa.

 

Năm tháng dần trôi, kế mẫu dùng trăm phương ngàn kế mới sinh hạ được một mụn con. Từ đó, người an phận ở lại Lăng Châu.

 

Mãi cho đến trước năm, Tam hoàng tử nắm được điểm yếu của Dự Vương, bèn ngỏ ý muốn kết giao với phụ thân ta. 

 

Người nghiến răng căm hờn: "Ta nhất định phải khiến cả dòng dõi Dự Vương đền mạng cho mẫu thân  con."

 

Ta cuối cùng cũng cất tiếng, nói với người câu đầu tiên: "Vậy những người khác thì sao?"

 

Loading...