Ngoan, ăn hết đi... cả thứ đó nữa - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-07 08:06:25
Lượt xem: 49

1

Khi Bùi Chiêu Dã trường, đang cắm cúi vạch chữ Chính bàn để đếm ngày viện. Chữ Chính thứ hai mới vạch ba nét, xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán. 

Dáng cao gầy, đôi mắt đen vô hồn, hình còn tiều tụy hơn khi nhập viện. lập tức phắt dậy, rằng xông tới xách cặp giúp . "Sao viện báo cho ?" 

Cậu như tờ giấy trắng, sắc m.á.u cũng chẳng biểu cảm. "Tại báo cho ?" 

tủi : "Tin nhắn cũng rep..."

"Ừ, rep." Cậu lạnh lùng xuống, cầm cục tẩy của xóa sạch những chữ Chính bàn. Xóa xong dừng tay, bởi bên còn hình chú mèo cầu phúc vẽ. 

Xóa hết mèo, lộ lá bùa bình an. Dưới lá bùa hiện kinh văn chúc phúc chép. 

"Vẫn còn giận ? Xin , nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nổ phổi đau lắm nhỉ? Giờ thở đều ? Khó chịu thì với ..." 

Bùi Chiêu Dã nhíu mày bực dọc: "Phải nhắc bao nhiêu nữa? Là tràn khí màng phổi, với là tái phát hai, liên quan gì đến ." 

Trong mắt , hẳn là đứa ngốc lời. Cứ khăng khăng hỏi đau , hứa hẹn đền bù. thực sự yên lòng

Những ngày qua mỗi nhắm mắt, cảnh tượng hôm đó hiện về. Giờ thể d.ụ.c hôm , Bùi Chiêu Dã một nghỉ gốc cây. Cậu luôn trầm lặng, chuyển trường nửa kỳ mà chẳng giao tiếp với ai nếu cần thiết. 

Là bạn cùng bàn kiêm lớp trưởng, mấy giúp hòa nhập đều thất bại. Quả bóng văng ngoài lưới, kéo đứa định chạy nhặt, nhất quyết bắt Bùi Chiêu Dã lấy. 

Cậu lạnh lùng liếc quả bóng, đối mặt với qua tấm lưới vài giây, chống tay dậy. Lúc nhận bàn tay siết chặt vì khó chịu, vẻ tái nhợt gương mặt. 

Xanh Xao

Chỉ mải mưu tính: đợi nhặt bóng về sẽ kéo cuộc chơi. Con trai mà, chơi vài trận bóng là . Rồi sẽ quen dần, bạn bè, trở nên hoạt bát... 

Tiếc . Bóng nhặt , gục xuống. hình ôm ngực, mặt mày đau đớn. Thế giới như bật chế độ chậm, nắng chói chang, tiếng biến mất, ve kêu râm ran. Từng khung hình chậm rãi cắt xé tâm can.

Vừa tan tiết học đầu tiên, lao ngay đến cửa hàng tạp hóa trường học "quét sạch" một đống đồ ăn vặt.

" nghiên cứu , gầy quá dễ tràn khí màng phổi đấy," véo véo cánh tay , "Cậu xem , chẳng chút thịt nào."

Bùi Chiêu Dã gạt tay : "Đừng đụng ."

Lạnh lùng quá . , trong từ điển cuộc đời từng hai chữ "lùi bước". 

Bị đẩy vẫn vô tư áp sát gần, tiếp tục toe toét: "Hôm nay kịp chuẩn , dùng đỡ nhé." cố tình chọn mấy món snack nhiều calo, quyết tâm vỗ béo .

" ăn." Bùi Chiêu Dã đeo tai , cúi đầu giải bài tập. Xem bộ dạng là định tiếp tục vướng víu với .

xé một gói bánh quy, nhét đầy một nắm miệng . Nhai nhồm nhoàm. Vẫn kém xa đồ ngọt đầu bếp nhà , nhưng nuốt tạm cũng .

Nhón một miếng đưa đến mặt Bùi Chiêu Dã. Cậu vẫn dán mắt đề bài, giải xong một câu trắc nghiệm. áp sát tai thì thầm: " , câu chọn C."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoan-an-het-di-ca-thu-do-nua/chuong-1.html.]

Bùi Chiêu Dã nghiêng đầu liếc , ánh mắt cuối cùng dừng miếng bánh quy, nhíu mày: " ..."

Chữ "ăn" còn kịp thốt , miếng bánh đút ngay miệng. Thấy định nhổ , nhanh tay bịt miệng , trừng mắt vẫn híp mắt: "Ăn mà, độc ."

Giằng co một hồi, miếng bánh mềm nhũn, đành nuốt xuống. Đợi thấy yết hầu chuyển động, mới buông tay.

"Ngon ? Thêm miếng nữa nhé?"

"Không cần. Đắng."

"Vị socola mà, đắng là bình thường."

Bùi Chiêu Dã lấy chai nước súc miệng: "Không socola, là mùi dầu ôi, khét."

giật , cúi xuống xem hạn sử dụng trợn mắt: "Trời đất ơi! Đồ hết hạn!"

......

Không chần chừ lôi Bùi Chiêu Dã chạy nhà vệ sinh, đè xuống bồn rửa mặt mở vòi nước.

"Mau nhổ !"

Cậu nhúc nhích, sốt ruột bóp lấy cằm, thọc thẳng ngón trỏ móc họng. Bùi Chiêu Dã kinh ngạc đến quên cả kháng cự. Có lẽ sợ c.ắ.n trúng tay , còn há miệng hợp tác.

Đợi nôn xong, vội vàng múc nước cho súc miệng. Định móc thêm nữa cho sạch, nhưng ngón tay chạm môi tay kẹp chặt cổ tay.

"Đủ ." Giọng lạnh băng như ánh mắt. "Cậu đúng là... nghiệp chướng của ."

Nghiệp chướng?

hiểu lắm. Có giống như sợi dây định mệnh ? Bùi Chiêu Dã trả lời, lưng bỏ dứt khoát.

Bực c.h.ế.t . Một vòng chẳng những bù đắp chút nào mà còn hao tổn thêm. Vốn dĩ Bùi Chiêu Dã chẳng thèm để ý đến ai, chuyện càng lạnh nhạt với .

Bạn bè thể nổi cảnh hâm nóng cái m.ô.n.g lạnh ngắt , khuyên can ngừng. "Loại điều , quan tâm gì?"

"Đứa con hoang gì của nhà họ Bùi thôi mà, ngày nào cũng bộ mặt lạnh tanh, chả hiểu kiêu ngạo cái gì."

"Mọi ? Cậu hiến nửa lá gan cho đại thiếu gia họ Bùi mới nhận về đấy."

"Nửa cái gì? Gan??? Loại đáng sợ thật, vì cửa giàu mà dám khổ bản đến thế..."

"Đủ đấy." Càng càng lố, bực dọc ngắt lời. " những lời , từ nay đừng nữa."

Mấy lập tức im bặt, ngơ ngác. Trong ánh mắt họ, sự khó hiểu và kinh ngạc, chẳng buồn giải thích. Có lẽ rảnh rỗi thật, cứ luôn canh cánh yên.

Hoặc cũng vì lúc viện, lén đến thăm, thấy một trong phòng bệnh trống vắng ngắm trời ngoài cửa sổ, đau lòng. Ha...

Loading...