Sáng hôm , đến trường với cảm giác nặng nề. Giấc mơ tối qua vẫn còn ám ảnh, những đôi mắt mờ nhạt trong gương như đeo bám từng bước chân. Long Vũ cũng trông khác thường, gương mặt đăm chiêu, còn vẻ tinh nghịch như thường lệ.
“Cậu ngủ ?” – hỏi, cố tỏ bình thường.
Vũ lắc đầu. “Ngủ thì , nhưng mơ thấy bóng , tiếng … tớ sợ thật sự, Vy .”
gật đầu, đồng cảm. Không chỉ chúng , tin rằng nhiều học sinh khác cũng đang ám ảnh. Trường Tiên Lục vốn cổ kính, mà giờ mang một thứ năng lượng khó giải thích.
Hôm nay, trong lịch học, chúng tiết Ngoại khóa ở thư viện. Thư viện trường Tiên Lục là một tòa nhà cũ, cửa gỗ nặng trịch, bên trong là những kệ sách cao sát trần, bụi phủ dày. từng các học sinh khóa , một cánh cửa trong thư viện bao giờ mở , dù thử đủ cách. Cánh cửa ở góc khuất, gần hành lang tối nhất của tầng một.
Khi bước , cảm nhận ngay bầu khí khác lạ. Gió lạnh lùa qua các khe cửa sổ, giấy tờ bay lảo đảo. và Vũ tới gần cánh cửa bí ẩn. Gỗ cũ nứt nẻ, tay nắm cửa bạc màu, nhưng dù thử xoay thế nào, nó vẫn khép chặt, như một lực vô hình giữ .
“Nghe nếu mở cửa ngày rằm… sẽ xảy chuyện kinh khủng,” Vũ thì thầm.
nhíu mày. Nghe thì ghê rợn, nhưng khỏi tò mò. Bàn tay chạm bề mặt lạnh lẽo của cửa, cảm giác như đang chạm da của một c.h.ế.t từ lâu. Một tiếng động nhẹ vang lên phía , như cánh cửa thở. giật bắn, thì chỉ thấy bóng các kệ sách dài, im lìm.
Tiết học bắt đầu, nhưng tài nào tập trung . Từng âm thanh nhỏ nhất cũng tim đập dồn: tiếng giấy rơi, tiếng gõ nhẹ của bút chì, tiếng sột soạt từ cánh cửa khóa. Vũ, cũng đang run nhẹ, mắt dõi theo từng chuyển động quanh thư viện.
Sau khi tiết học kết thúc, chúng quyết định dò quanh thư viện, hy vọng sẽ hiểu rõ hơn về cánh cửa. Khi bước tới, nhận thấy một vệt sáng mờ phát từ khe cửa, như ánh nến xuyên qua khe hở hẹp. khẽ hỏi:
“Cậu thấy ? Có cái gì đó… như đang chúng .”
Vũ kỹ, gật đầu. “Ừ… nhưng là thật tưởng tượng.”
Chúng xuống gần cánh cửa, quan sát. Không lâu , thấy một hình bóng mờ thoáng qua trong khe cửa, chỉ đủ để nhận hình dạng con . giật , tim đập mạnh. Vũ cũng bật dậy, sợ hãi nhưng rời .
“Chúng nên… thử mở xem ,” Vũ thì thầm.
lắc đầu. “Không… thấy dòng chữ tường ? ‘Đừng chạm .’”
Dòng chữ mờ nhạt xuất hiện như bởi một bàn tay vô hình. bao giờ thấy chữ nào tự hiện tường như thế. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng , tóc gáy dựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghi-thuc-cam-loi-nguyen-thcs-tien-luc/chuong-2.html.]
Trong khoảnh khắc đó, cánh cửa rung nhẹ, phát tiếng kêu rên rỉ. Chúng lùi , sợ tò mò. Một luồng khí lạnh buốt tràn từ khe cửa, như đang đẩy chúng xa. thấy tiếng thì thầm, nhỏ, như gió lùa qua những trang sách cũ:
“Rời … khi quá muộn…”
Vũ nắm tay , với giọng khẩn thiết: “Chúng nên ở đây. Có gì đó… .”
thể rời mắt khỏi cánh cửa. Sự tò mò và cảm giác bất an đan xen, khiến chạy khám phá. nhẩm trong đầu, nếu đây là một nghi lễ tâm linh truyền thuyết, việc thấy cánh cửa cũng là bước đầu tiên để “ chú ý”.
Bỗng nhiên, từ cánh cửa, một âm thanh vang lên rõ hơn: tiếng bước chân nhẹ, từng nhịp như đang tiến gần. và Vũ giật , dậy, nhưng khi quanh… vẫn chỉ thấy kệ sách im lìm, bụi bay lãng đãng trong nắng. cảm giác nhịp tim như nhảy khỏi lồng ngực.
“Cậu thấy ?” – thì thầm, giọng run run.
“Nghe … nhưng từ ,” Vũ trả lời, mắt đảo liên tục.
Chúng bàn, cố tỏ bình thường, nhưng tiếng bước chân vẫn văng vẳng trong tai. nhớ lời đồn: cánh cửa chỉ mở ngày rằm, và nếu ai dám mở hoặc bên trong, sẽ kéo gian khác, nơi thời gian ngừng trôi. chợt nhận , chính sự tò mò của đ.á.n.h thức thứ gì đó trong cánh cửa.
Khi về, và Vũ qua hành lang tầng hai. Ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ, nhưng bóng và Vũ khớp với ánh sáng. Chúng dừng , kỹ, và thấy một bóng thứ ba, mờ nhạt, theo sát chúng nhưng khi … còn. cảm giác tim nhói lên, một thứ gì đó chạm giác quan, mờ mịt như giấc mơ.
Về đến nhà, mở sổ tay, ghi chi tiết. khi , các dòng chữ về cánh cửa… biến mất. Chỉ còn một dấu vết mờ: “Không ai vượt qua ranh giới.”
Tối đó, ngủ . Mắt vẫn thấy bóng cánh cửa trong thư viện, rung lên, và như tiếng thở nặng nhọc vọng . cảm nhận rằng, ngôi trường chỉ là nơi học hành. Nó sống, quan sát và… thử thách từng học sinh, từng bước .
Và , từ giờ trở , bất cứ khi nào bước trường, sẽ cẩn trọng. Bởi mỗi hành lang, mỗi phòng học đều thể là nơi chứa những điều mà mắt thường thể thấy, và cánh cửa khóa … sẽ còn ám ảnh lâu dài hơn bất cứ thứ gì khác.
Vũ nhắn tin cho tối đó:
“Nếu sáng mai cánh cửa vẫn như … đừng thử mở. Trường Tiên Lục… ai tò mò thêm .”
đặt điện thoại xuống, cửa sổ. Bầu trời đêm đầy , nhưng trong lòng u tối. Một điều gì đó đang chờ chúng , kiên nhẫn và lặng lẽ…
Và , chính sự tò mò của sẽ dẫn những bí ẩn sâu hơn của ngôi trường, nơi mà tục lệ tâm linh chỉ là truyền thuyết, mà là một thứ luật lệ sống, quyết định sinh mệnh học sinh.
chợp mắt, nhưng hình ảnh cánh cửa vẫn hiện rõ mặt, rung lên trong bóng tối… như đang thách thức .