NGHE TIN GIẢI TỎA, CON TRAI BẤT HIẾU TRỞ VỀ MUỐN NHẬN THỪA KẾ - 9

Cập nhật lúc: 2025-12-10 15:18:47
Lượt xem: 441

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nó lao dự án viện dưỡng lão như thể chuộc cả quá khứ bằng hai bàn tay trần.

 

Nó nghĩ: chỉ cần , sẽ cảm động mà trao quyền kiểm soát quỹ.

 

thực tế vả thẳng mặt nó chỉ đầy một tháng.

 

Dự án như nó tưởng.

 

Nó chẳng hùng vĩ đại gì.

 

Nó chỉ là thằng sai vặt mặc vest.

 

Từ việc tìm đất xin ý kiến phường, đấu trí với phòng quy hoạch;

 

Đến bản thiết kế sửa sửa để đạt tiêu chuẩn an , PCCC, gian rào cản...

 

Rồi đến đấu thầu, mua vật liệu, tiếp dân, giải thích từng centimet sàn nhà — là thứ nhức đầu, phiền nhiễu và “ăn mòn thần kinh”.

 

Nó tưởng nắm quyền dự án 50 triệu là “ gì cũng ”?

 

Đời tát thẳng mặt nó.

 

Mỗi khoản chi đều qua , luật sư và công ty tín thác đồng kiểm tra.

 

Muốn moi tiền xài? Quên .

 

Không những kiếm xu nào, mà còn tự móc túi nuôi dự án.

 

Tiếp khách, tặng quà, xử lý phàn nàn, chi phí lặt vặt... quỹ chi kịp, nó tự bỏ tiền.

 

Tiền mang từ Mỹ về — cháy sạch như giấy bén lửa.

 

Trần Hạo như nướng vỉ than, cùng lúc gánh áp lực phá sản bên Mỹ và cái hố đáy ở quê nhà.

 

Ba tháng , nó sụt gần 20 ký. Tóc hoa râm, mắt thâm quầng.

 

Lần nữa bước nhà , nó chẳng còn kiêu ngạo gì.

 

Chỉ là một thằng đàn ông phờ phạc, bệt lên chiếc sofa cũ mà ngày xưa nó từng chê bẩn thỉu.

 

“Ba… cái dự án khó quá.”

“Cái gì cũng cần tiền, mà quỹ thì giải ngân lâu. Con sắp chịu hết nổi …”

 

Mắt nó đỏ hoe, thở hổn hển.

 

Câu chữ thì là kể khổ, nhưng thật đang bóng gió mở két cho vay.

 

chẳng buồn giả vờ t.ử tế.

 

chỉ lạnh giọng:

 

“Giấy trắng mực đen còn đó. Dự án từ thiện, lương, bảo trợ, tự lo tất.”

“Con bỏ ?”

 

chỉ lên tấm ảnh vợ treo tường.

 

“Dự án ba cho con.”

“Là tâm nguyện cả đời của bà .”

“Cho con là cho con cơ hội chuộc tội.”

 

“Mấy chuyện nhỏ như cũng kêu khó, thì con lấy tư cách gì con của bà ?”

 

đầu tấm ảnh.

 

Trong mắt bắt đầu sự dằn vặt.

 

, nó vẫn gật đầu, cam chịu tiếp tục.

 

— buông cái , là hết sạch.

 

— những khó khăn nó gặp, lường .

 

Có một khâu, còn cố tình nhờ luật sư thêm vài nút thắt, cho nó mùi đời.

 

cần nó thành dự án.

 

cần nó nếm từng muỗng bất lực, từng miếng tuyệt vọng mà năm xưa nó từng trút lên chúng .

 

Giờ đây, ngày ngày nó chạy vạy, cúi đầu, nhún nhường từng cơ quan nhà nước, từng dân…

 

Đó chính là cảm giác mà vợ chồng từng chịu đựng khi lo học phí cho nó năm xưa.

 

Nó dần hiểu: khi cả thế giới lưng, đau như thế nào.

 

Dự án viện dưỡng lão — công trình.

 

Mà là một cái hố sâu đáy.

 

Càng lún, càng mất sạch.

 

Thời gian. Tiền bạc. Tự trọng. Niềm tin.

 

Và đó — mới là món “quà lớn” thật sự mà dành cho nó.

 

Sau một năm rưỡi dầm mưa dãi nắng, còng lưng lo đủ thứ, dự án viện dưỡng lão cuối cùng cũng thành.

 

Hôm lễ khánh thành, trời xanh mây trắng, nắng dịu và gió nhẹ.

 

Một buổi sáng tì vết.

 

Khách mời lãnh đạo thành phố, vài đại biểu dân cư, một phóng viên báo đài, bầu khí tưng bừng như ngày hội.

 

Trần Hạo, với tư cách “ phụ trách dự án”, mặc một bộ vest mới cứng, thẳng sân khấu.

 

Gầy rộc , già sọm , tóc hoa râm lộ rõ ánh nắng.

 

ánh mắt vẫn bốc cháy một thứ hy vọng rõ ràng.

 

Chắc nó tưởng, hôm nay là “ngày hoàng đạo” để lật ngược thế cờ. Là ngày xóa sổ quá khứ, chấp nhận nó một nữa.

 

Lễ khánh thành diễn suôn sẻ.

 

Cho đến khi MC chuẩn mời lên phát biểu, chuyện bất ngờ xảy .

 

Một nhóm mặc đồng phục phòng kỷ luật đẩy cửa bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-tin-giai-toa-con-trai-bat-hieu-tro-ve-muon-nhan-thua-ke/9.html.]

 

Không rằng, họ tiến thẳng lên sân khấu.

 

Người đầu lạnh mặt, tay cầm tập tài liệu, Trần Hạo chằm chằm:

 

“Anh Trần Hạo, chúng nhận đơn tố cáo nặc danh, tố trong quá trình xây dựng viện dưỡng lão hành vi biển thủ công quỹ, khai khống chi phí.”

“Mời theo chúng về hợp tác điều tra.”

 

Cả hội trường nổ tung.

 

Tất cả ống kính chĩa về phía Trần Hạo.

 

Khuôn mặt nó trắng bệch như tờ giấy.

 

“Không! gì cả! Đây là vu khống!” — nó gào lên, giọng khản đặc.

 

những thi hành công vụ chẳng thèm đôi co.

 

Một giơ lên xấp tài liệu chứng cứ: chuyển khoản mờ ám, hóa đơn giả, hồ sơ tài chính thiếu minh bạch.

 

kịp chiếm đoạt một đồng nào vì hệ thống giám sát quá chặt, nhưng những dấu hiệu cho thấy ý đồ tham ô rõ như ban ngày.

 

Ngay tại chỗ, nó cách chức.

 

Một dòng thông báo công bố công khai.

 

Trần Hạo như bãi bùn nát, kéo khỏi sân khấu hàng trăm cặp mắt.

 

Nó vùng vẫy, rít lên, ánh mắt như cào nát:

 

“Ba… Có … là ba ?!”

 

trả lời.

 

chỉ nhận tập hồ sơ từ tay luật sư, bước thẳng đến micro.

 

hít sâu, giọng vang lên rõ ràng, dứt khoát như c.h.é.m từng nhát yết hầu:

 

“Thưa các vị khách quý, thưa các bạn.

Hôm nay, ngoài việc chúc mừng viện dưỡng lão chính thức hoạt động, còn một việc riêng cần tuyên bố tại đây.”

 

ngẩng đầu, bộ khán phòng, giơ cao tập văn bản trong tay:

 

, Lâm Kiến Quốc, cùng vợ là Lưu Tú Mai, từ hôm nay, chính thức chấm dứt bộ quan hệ huyết thống, pháp lý, đạo nghĩa với tên Trần Hạo — kẻ sân khấu .”

 

Một giây lặng như tờ.

 

Rồi rầm rì xôn xao, như một tiếng nổ vô hình dội khắp khán phòng.

 

chậm rãi giơ bản tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con ống kính truyền thông:

 

“Từ nay về , chuyện liên quan đến , còn liên quan đến vợ chồng nữa.

Anh còn là con trai chúng ."

 

Trần Hạo sân khấu chôn chân, như ai đó bóc hết lớp da mặt giữa đám đông.

 

Chắc nó từng dám mơ rằng sẽ chọn đúng ngày nó mong chờ nhất, ngay truyền thông và lãnh đạo, để dứt khoát vạch mặt, tước hết danh dự cuối cùng.

 

Lúc đó, vợ dậy.

 

luật sư đỡ lên sân khấu.

 

Dáng bà yếu, tay run, nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao.

 

Bà cầm lấy micro, thẳng về phía Trần Hạo — kẻ đang nhân viên an ninh giữ chặt, ánh mắt tán loạn như thú dồn đến đường cùng.

 

Bà mở miệng.

 

Giọng lớn, nhưng đủ khiến tim vỡ nát:

 

“Mười lăm năm nay, chúng con trai.

Từ nay về , cũng sẽ nữa.”

 

Dứt lời, bà đặt micro xuống, xoay , nắm chặt lấy tay .

 

Trần Hạo gào lên như phát cuồng.

 

Nó lồng lộn lao về phía sân khấu, như nhào lên cầu xin, nhưng vệ sĩ chặn .

 

“Ba! Mẹ! Đừng! Con sai ! Đừng bỏ con!”

 

Nó tru tréo, gào , rơi xuống đáy vực như con thú hoang giẫm lên cổ.

 

Mất sạch.

 

Tiền, danh tiếng, thể diện, tình — tất cả đều tan tành.

 

Nó giãy giụa, nhưng chẳng ai đầu.

 

đó, bình thản như xem vở tuồng cuối cùng.

 

Trong lòng còn giận, chỉ còn yên tĩnh.

 

Một sự yên tĩnh chảy từ tận đáy lòng, mười lăm năm nhẫn nhịn, mười lăm năm thất vọng, mười lăm năm đợi chờ lời xin thật sự — nhưng chẳng bao giờ đến.

 

Món quà năm mươi triệu — mà nó tưởng là chiếc chìa khóa để cuộc đời, rốt cuộc chỉ là chiếc gương phản chiếu sự trơ trẽn.

 

tặng nó một bài học.

 

Tiền, thể tình .

Mà tình , một khi mất , thì cả đời cũng mua .

 

Chỉ điều — tất cả quá muộn.

 

Ánh nắng buổi sớm dịu nhẹ rọi lên vai và vợ, ấm áp.

 

Phía chúng , viện dưỡng lão mới tinh, sáng loáng và bình yên.

 

 

Chúng mất một đứa con trai.

 

cũng từ đây, chúng bắt đầu một cuộc đời mới.

 

HẾT.

 

Loading...