NGHE TIN GIẢI TỎA, CON TRAI BẤT HIẾU TRỞ VỀ MUỐN NHẬN THỪA KẾ - 8

Cập nhật lúc: 2025-12-10 15:18:31
Lượt xem: 440

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một cánh cửa đóng — như đóng luôn tia hy vọng cuối cùng trong lòng dành cho đứa con ruột thịt.

 

Trần Hạo hóa đá.

 

Nó hiểu, lá bài tình cảm cuối cùng — cũng gãy nát.

 

Nó buông tay, lặng im xuống sàn, ánh mắt đờ đẫn.

 

Cả thế giới... lặng như tờ.

 

Cuối cùng thì Trần Hạo cũng bỏ .

 

Không một câu, chỉ lặng lẽ chằm chằm — một ánh mắt độc địa, cam lòng, xen lẫn một chút hoảng sợ.

 

Giống y như một con ch.ó cụp đuôi, mắt trắng dã, đuổi khỏi cái ổ mà nó định giành giật bằng giá… nhưng cuối cùng thì chẳng vơ cái khỉ gì.

 

ngỡ rằng vở bi hài kịch đến đây là kết thúc.

 

vẫn đ.á.n.h giá thấp độ lì lợm của nó, và độ trơ trẽn hổ của một kẻ từng xem tiền là m.á.u thịt.

 

Một tháng , nhận cuộc gọi quốc tế.

 

Là một bà chị họ xa, giọng là gài kịch bản sẵn.

 

kể lể: Trần Hạo ở Mỹ vỡ nợ tan nát, công ty phá sản, nợ ngập đầu, nhà xe ngân hàng siết sạch, sắp chủ nợ lôi tòa.

 

“Kiến Quốc , em giúp nó chứ!”

“Dù gì nó cũng là con trai ruột của em mà!”

“Em nhẫn tâm ?!”

 

máy mà tim rung nổi một nhịp.

 

ngay — đây là một màn “khổ nhục kế” của Trần Hạo.

Chẳng dám gọi thẳng cho , bèn sai khua chiêng gõ trống giùm.

 

cúp máy cái rụp.

 

Rồi tiếp đó là hàng loạt cuộc gọi từ mấy bà con xa gần.

 

Toàn là mấy giọng điệu kiểu: “Dù cũng là m.á.u mủ”, “Hổ dữ ăn thịt con”, “Cho nó một cơ hội cuộc đời”...

 

thèm đáp. Chặn sạch.

 

Cho đến một ngày, nhận một email dài từ Trần Hạo.

 

Lần , nó diễn trò, đóng vai.

 

Nó kể rành rọt từng bước lún sâu phá sản, từ việc đầu tư sai, lừa, mất sạch vốn, đến kiện, xiết.

 

Nó cúi đầu, thừa nhận bản ngu xuẩn, tham lam, mù quáng.

 

Lời lẽ cũng chút chân thành, ít nhất là đỡ giả tạo hơn màn lóc quỳ gối đây.

 

Cuối thư, nó một câu:

 

“Ba, con cần tiền của ba nữa. Con chỉ xin ba, vì đứa cháu nội của ba, cho con một con đường sống.”

 

Cháu nội.

 

Phải . còn một đứa cháu… từng gặp mặt.

 

— đấy là quân bài cuối cùng của .

 

màn hình email, lâu gì.

 

Vợ cũng . Bà thở dài, nhẹ giọng:

 

“Lão Lâm, là… tha cho nó .”

 

bà mềm lòng.

 

cũng là ruột thịt nặn bằng m.á.u thịt của bà.

 

chỉ lắc đầu.

 

“Tha dễ thì rẻ quá cho nó .”

 

tắt email.

 

trong đầu, bắt đầu lên một kế hoạch mới.

 

Một kế hoạch... còn đau hơn cả trắng tay.

 

quyết định, cho nó một "cơ hội".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-tin-giai-toa-con-trai-bat-hieu-tro-ve-muon-nhan-thua-ke/8.html.]

 

trả lời thư.

 

“Muốn ba cho con đường sống? Được.”

“Con nhớ mãi quên khoản tiền đền bù đó ?”

“Vậy ba cho con một cơ hội “động tay” nó.”

 

“Dự án viện dưỡng lão mà ba từng nhắc đến, đúng lúc đang cần phụ trách.”

“Nếu con đồng ý, vị trí đó là của con.”

 

Mười phút , email phản hồi đến.

 

Chỉ vỏn vẹn đúng hai từ:

 

“Con đồng ý!”

 

thể tưởng tượng cảnh nó xong thư, mắt sáng lên như ch.ó vớ xương.

 

Chắc nó nghĩ, mềm lòng, chịu cứu nó.

 

Chắc nó tưởng đây là lối thoát ngàn vàng, là bước đệm để đại gia, thậm chí còn đang mơ mộng đục khoét quỹ tín thác.

 

Một tuần , Trần Hạo trở về nước.

 

Lần , nó về một .

 

Không còn vợ con bên cạnh. Không còn phong thái lãnh đạm.

 

Thay đó là một xác tơi tả, tiêu điều.

 

đưa nó tới văn phòng luật sư.

 

Đặt mặt nó một bản hợp đồng soạn sẵn.

 

“Nghe thì oách đấy: Người phụ trách dự án viện dưỡng lão.”

thật , đây là dự án từ thiện , một xu lương.”

 

“Người phụ trách như con bỏ bộ thời gian, sức lực để chạy vặt — từ tìm đất, xin giấy phép, thiết kế, thi công đến vận hành.”

 

“Và còn nữa…” — thẳng mắt nó, giọng rắn như thép.

“Muốn thể hiện quyết tâm? Ký bản Cam kết Tình nguyện viên .”

“Và tự bỏ một khoản vốn khởi đầu. Góp tiền — để chứng minh con gan gánh trách nhiệm.”

 

vẽ cho nó một chiếc ghế “quản lý” sang chảnh, thực chất là cái còng đeo cổ.

 

Không lương, rảnh, kiếm chác.

 

Chỉ khổ sai triền miên.

 

Dự án chính là một vũng lầy khổng lồ.

 

Bước chân , lối .

 

Thời gian? Bị hút cạn.

Tinh thần? Bị mài mòn.

Tiền bạc còn sót ? Tan như mây khói.

 

Trần Hạo đó, mặt tái đỏ lên, trắng bệch.

 

bản chất công việc. ... còn đường lui.

 

Đây là cọng rơm duy nhất đang trôi dòng nước xiết.

 

Nó đắn đo, tính toán, cũng cái danh " phụ trách dự án" dụ dỗ.

 

Nó ký.

 

Một nét bút — xích khóa cổ.

 

Vợ hiểu.

 

“Lão Lâm, ông để gì? Mặc kệ nó chẳng nhẹ đầu hơn ?”

 

theo bóng lưng Trần Hạo rời văn phòng.

 

Tàn tạ, bất lực, còn dáng từng phòng máy lạnh ở Mỹ.

 

nhẹ giọng, đáp:

 

“Tú Mai... những món nợ, thể trả bằng tiền.”

để nó , năm đó nó bỏ rơi những gì.”

“Và để chính tay nó nhặt từng chút một — những thứ mà nó nhẫn tâm vứt .”

 

Mang theo “cơ hội sống sót cuối cùng”, Trần Hạo trong xác kiệt quệ.

 

 

Loading...