Linh Linh lườm bà một cái, nói: "Chị gái của Gia Hào không phải lương cao lắm sao? Thật sự không được thì gả chị ấy đi, chẳng phải có tiền ngay sao?"
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia vừa phàn nàn, vừa dò hỏi tôi xem tôi có bao nhiêu tiền tiết kiệm: "Giúp em trai cũng là giúp bố mẹ, trước giờ bố mẹ đâu có để con thua thiệt. Coi như con giúp bố mẹ giảm bớt áp lực, phải đóng góp chút gì đó chứ."
Bà lại bắt đầu bài ca cũ.
Gần đây, mẹ tôi còn tìm một công việc lặt vặt ở khu dân cư, mỗi ngày bận rộn đến mức không có thời gian ăn trưa, thường xuyên gửi tôi ảnh bát mì ăn liền, như muốn chứng minh bà vất vả đến nhường nào.
Nhưng những khổ cực này không phải vì tôi.
Với tính cách của Linh Linh, tôi không tin mẹ tôi không nhận ra, chỉ là bà tình nguyện chiều theo ý con trai mình mà thôi.
Nhìn xem, bà vừa phải chịu đựng, vừa oán trách, muốn tôi giúp bà thoát ra, nhưng đồng thời lại chỉ muốn kéo tôi xuống để cùng bà sa vào vũng lầy, cùng hy sinh tất cả cho con trai bà.
Mẹ thương con trai, sẵn sàng cung phụng con trai và con dâu như ký sinh trùng.
Con gái thương mẹ, lại vì giảm bớt áp lực cho mẹ mà bỏ tiền, góp sức, vô tình gián tiếp nuôi sống cả gia đình em trai.
Kiểu cung phụng méo mó này, có phải là hình ảnh phản chiếu của biết bao gia đình ngày nay?
Nếu tôi không đủ cứng rắn, có lẽ tôi cũng sẽ trở thành "chất dinh dưỡng" để Linh Linh hút cạn.
Thực tế, Linh Linh còn mặt dày hơn tôi nghĩ. Nhìn thấy lâu nay tôi không có động tĩnh gì, cô ta chủ động tìm đến tôi.
[Chị à, bố mẹ nuôi chúng ta khôn lớn không dễ dàng chút nào, dù sao cũng vì muốn họ bớt lo, là con gái, chị cũng nên tự giác một chút.]
Nhìn dòng tin nhắn, tôi suýt bật cười.
Gõ vài chữ, tôi đáp lại: [Ồ, tự giác kiểu gì? Bán mình giá 60 vạn để em trai cưới vợ? Hay cùng lúc quen hai người, phân vân giữa người con một và gia đình có chị em?]
Tin nhắn đối phương đang gõ dở bỗng nhiên biến mất.
Một lúc sau, cô ta gọi điện thoại, giọng mếu máo: “Chị ơi, em không cố ý, em không có ý đó, chị đừng nói với Gia Hào. Em làm vậy cũng vì bố mẹ em. Họ khổ quá mà. Nhà em còn ba em gái và một em trai đều đang đi học, em…"
Tôi ngắt lời, giọng lạnh tanh: "Cô không cần giải thích với tôi. Chỉ cần cô đừng nhắm vào tôi, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng nếu cô dám đụng đến tôi lần nữa, tôi không chỉ nói với Tống Gia Hào, mà còn đảm bảo mọi người đều biết rõ bộ mặt của cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nghe-loi-me-day/chuong-7.html.]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nói xong, tôi cúp máy, không buồn để ý đến cô ta nữa.
Chuyện giữa Tống Gia Hào và Linh Linh còn chưa giải quyết xong, gia đình tôi lại gặp thêm biến cố.
Bố tôi làm ăn với đối tác, nhưng phía đối tác lại bỏ trốn, không thanh toán khoản tiền còn lại.
Hơn một triệu tệ bị kẹt lại, tất cả gánh nặng dồn lên vai ông.
Mẹ tôi gọi điện khóc lóc: "Kiều Kiều, bây giờ con có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Phải cứu bố con, nhất định phải cứu!"
Khác với sự hoảng loạn của bà, khi tôi nghe tin, tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Hơn một triệu tệ, với gia đình chúng tôi, thật sự là một con số không thể trả nổi sao?
Nhà cửa có thể bán, có thể thế chấp, hơn nữa tiền thuê nhà và tiền tiết kiệm từ các căn hộ của Tống Gia Hào cũng không phải là ít.
Nếu tôi đoán không sai, bố mẹ tôi chẳng muốn đụng đến tài sản của em trai dù chỉ một xu, thậm chí là họ không muốn bán đi bất cứ căn nhà nào.
Tôi thản nhiên đáp: "Mẹ à, con đi làm mới được hơn một năm, mẹ hoàn toàn có thể đoán được con có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Nhưng dù con có dốc hết cũng làm được gì? Thực tế, mẹ đã biết cách giải quyết từ lâu rồi, chỉ là mẹ không muốn làm khó con trai mẹ mà thôi."
Nuông chiều con quá mức không khác gì hại con.
Chính vì họ đã trao hết mọi thứ cho Tống Gia Hào, mới khiến nó nghiễm nhiên xem đó là tài sản thuộc về mình, không bao giờ chịu gánh trách nhiệm.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục khóc lóc: "Kiều Kiều, mẹ biết con giận, nhưng giờ chuyện gì nặng nhẹ cũng phải phân rõ. Nếu bố con mà bị dính tiền án, con cũng sẽ bị ảnh hưởng!"
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh: "Mẹ à, nếu mẹ thực sự muốn cứu bố, câu này mẹ nên nói với Tống Gia Hào. Con làm ở công ty tư nhân, không ai tra xét ba đời nhà con đâu. Ngược lại, con trai mẹ đang thi công chức, nó mới là người cần lo những chuyện này đấy."
Tống Gia Hào thậm chí còn tệ hơn tôi nghĩ, hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.
Nó nhất quyết không chịu bán nhà, và hậu quả của sự trì hoãn này là bố mẹ không còn khả năng trả nợ, ngân hàng đã thu hồi căn nhà thứ tư.
Linh Linh cũng bắt đầu làm loạn, đòi chia tay.