Phùng Lệ kéo A Mao trốn trong phòng ngủ, thấy chúng thì gào lên:
“Đây là của hết! Không động !”
Mẹ chỉ liếc một cái với đám đàn ông:
“Quăng hết ngoài. Nhà cần bất cứ thứ gì của họ.”
Phùng Lệ chỉ dám lườm , dám hé răng, cũng chẳng dám nhúc nhích—bởi giờ trong nhà chẳng còn ai chống lưng cho cô nữa.
Đám đàn ông việc nhanh như gió. Nhặt gì là ném ngoài cái đó: xe đồ chơi, bi, thẻ bài… lăn lóc thành một đống hỗn độn.
và mà đỏ cả mắt—cha đúng là hào phóng với con họ thật.
A Mao thấy đồ ném tứ tung liền hét lên chạy nhặt.
cúi xuống với cái xe nào thì từ phía , một loạt sách cũ, đồ chơi cũ bay tới đập đầu nó la oai oái.
Mẹ tiếp tục lệnh:
“Cứ quăng hết! Chúng thì tự bò mà nhặt!”
Phùng Lệ thấy con ném đồ trúng thì chịu hết nổi, chạy che.
Kết quả hai con cô mưa đồ cũ nện cho chạy trối c.h.ế.t, t.h.ả.m như ch.ó đuổi khỏi ổ.
Những gì chúng từng chịu—giờ đến lượt họ nếm.
Mẹ cực ghét những thứ họ từng dùng, cho rằng vướng âm khí, liền bảo đập hết, kể cả cánh cổng sắt cũng .
Cánh cổng sắt đen cũ từng dùng xích hai con ch.ó dữ giờ bằng một cánh cổng đỏ to mới tinh.
Trong nhà thì gần như phá tan nát. Đám đàn ông một lượt hỏi :
“Chúng cần khiêng đống rác ?”
Mẹ lắc đầu.
Khi đó hiểu tại biến ngôi nhà thành bãi hoang, cũng hiểu cổng thì mới mà trong nhà thì để nát.
Mãi lâu mới hiểu— đang tuyên bố chủ quyền.
Nơi … sẽ bao giờ coi là nhà nữa.
Bị khóa chỉ là những đồ vụn vỡ mà còn là cả tuổi trẻ phản bội thể của .
Dọn dẹp xong cũng gần nửa đêm, nhưng “chủ nhà thật sự” vẫn mò về.
Mẹ ngủ, từng tiếng động ngoài cửa.
Và , trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng c.h.ử.i oang oang của bà nội vọng :
“Đồ trời đánh! Dám nhân lúc loạn mà tới cướp nhà của tao!”
“Con quỷ cái ! Đuổi tao—đứa già — khỏi nhà, mày sợ trời vật cho c.h.ế.t ?!”
Chưa kịp c.h.ử.i xong, mấy canh trong bóng đêm lao .
“Mấy năm bà trốn chui trốn nhủi sợ trời phạt, giờ còn mở mồm ai?”
Bà nội giọng quen lập tức sững.
Bà im bặt, mở to mắt bước từ bóng tối hét lên:
“Chị cả?! Sao chị tìm tới đây?!”
Người phụ nữ —chị gái ruột bà nội—tiến từng bước, ép bà nội lùi , giọng đanh như thép:
“ tìm tới bằng cách nào bà tự . Hay bà sợ cái gì mà hoảng loạn ?”
Cha quát lên với dì của :
“Đồ dở , nửa đêm vác xác tới đây gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-toi-trung-tuyen-dai-hoc-toi-ve-nha-ngoai-nhan-to-quy-tong/6.html.]
Bà nội giật gắt nhẹ:
“Dương Minh! Không chuyện với dì cả như thế!”
Dì cả chỉ thẳng cha , gào lên:
“Giỏi lắm! Bố c.h.ế.t rõ ràng, những lời các hứa năm xưa đều lật lọng! Ngay cả họ của đứa trẻ cũng đổi!”
Mẹ từ cửa sổ, bật :
“Về đúng lúc thật.”
Bóng tối thêm một nữa—là ông nội. Vừa thấy ai đang đó, ông đầu bỏ chạy.
Mẹ hét:
“Dương Hóa Quân chạy !”
Ngay đó, còi cảnh sát vang lên xuyên đêm.
Hôm đó, cả cái làng náo loạn từng thấy.
Hóa ông nội lợi dụng lúc bà nội và cha nhà, mò đến tìm quả phụ Lưu tính sổ.
Ai ông gì , chỉ ông đ.á.n.h đến mức quả phụ Lưu sẩy thai—và báo công an.
Ban đầu ông lủi về nhà xem tình hình, ai ngờ đụng đúng chị vợ mất liên lạc bao nhiêu năm tìm đến.
Làng lúc đó mới vỡ lẽ—hóa nơi từng giấu một kẻ g.i.ế.c .
Chị gái bà nội đưa bằng chứng năm xưa, khẳng định bố họ ông nội cố ý sát hại.
Bà nội điên cuồng lẩm bẩm:
“Không thể nào… năm đó ông bố tự ngã c.h.ế.t… thể…”
Chị gái bà nội nghiến răng:
“Năm đó bố bảo bà thiếu suy nghĩ, dễ dắt mũi, chuyện gì cũng bàn với ! Kết quả thì ? Bố c.h.ế.t bà chôn ngay, thèm báo một tiếng! Theo ông chạy đến đây là vì cái gì?!”
“Bà quên luôn hả, ông chỉ là con rể bố rước về! Vậy mà cuối cùng thành kẻ g.i.ế.c bố! tìm hai bao nhiêu năm trời ?!”
Ông nội bắt.
Bà nội thành trò của cả làng.
Nuôi hổ rước họa—chính là như .
Sau đó, chúng lấy nhà, ao cá và cửa hàng mà bà ngoại để .
Từ đó, ngộ hai điều dạy:
Một: Ăn miếng trả miếng, tuyệt đối nhân nhượng.
Hai: Lấy yếu thắng mạnh bằng cái đầu.
Mẹ khóa nhà cũ, đưa lên huyện học.
Ở chợ nông sản, nhờ cá tươi, phục vụ và cân đúng đủ, tạo tiếng tăm mở thêm vài quầy.
Ao cá giao cho dì Lưu trông nom.
Hai phụ nữ từng đời chèn ép, dựa mà gầy dựng tất cả.
Làm ăn ngày càng phát đạt.
Thấy vất vả vì hai con, dám lười, chỉ cắm đầu học.
Ngày xưa bà nội c.h.ử.i ngu, phá của— càng học để nở mặt.
Ban đầu kỳ vọng nhiều, chỉ mong khỏe mạnh vui vẻ.
Không ngờ càng học càng giỏi, đối xử với như cầu tất ứng.