Giang Hoài Tự vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện Chiêu Chiêu và Hằng Hằng sinh cùng ngày.
Chiêu Chiêu sinh non trước một tháng.
Từ khi mang thai, tôi luôn rất cẩn thận, bố mẹ còn mời cả đội ngũ y tế theo dõi.
Tôi cũng làm theo đúng hướng dẫn của bác sĩ.
Hôm đó mẹ của Giang Hoài Tự đến thăm tôi, còn nấu canh cá cho tôi.
Nấu xong liền gọi tôi xuống uống.
Lúc xuống cầu thang, chân tôi đột nhiên trượt, lăn thẳng xuống dưới.
Máu chảy rất nhiều.
Mẹ của Giang Hoài Tự chỉ biết hét lên bên cạnh, cuối cùng vẫn là chị Lý gọi cấp cứu, rồi gọi điện cho Giang Hoài Tự, bảo anh ta lập tức về nhà.
Giang Hoài Tự về đến nơi trước cả xe cứu thương, nhưng vừa về liền nhận được cuộc gọi của Tô Nhược Tuyết.
Anh ta cúp máy, rồi nói với tôi: "Chiếu Nguyệt, Nhược Tuyết có dấu hiệu sinh non, cô ấy chỉ có một mình, anh phải qua đó với cô ấy."
Tôi cố nén đau đớn, siết chặt lấy áo của anh ta: "Hoài Tự, hãy cứu con của chúng ta..."
Giang Hoài Tự nhìn tôi thật sâu, rồi gạt tay tôi ra, xoay người bỏ đi.
Không một lần ngoảnh lại.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta đặt chuyện của Tô Nhược Tuyết lên trên tôi - người vợ của anh ta.
Khoảnh khắc đó, tôi đã hoàn toàn c.h.ế.t tâm với anh ta.
Ngay khi vừa chào đời, Chiêu Chiêu đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Còn tôi thì nằm liệt giường, không thể xuống được.
Giang Hoài Tự mãi đến ngày hôm sau mới đến thăm tôi.
"Không phải sao? Nhược Tuyết suýt nữa một xác hai mạng."
Mỗi lần nghĩ đến câu nói này của anh ta, tôi đều muốn tát anh ta một cái, rồi đá thêm một cú.
Bây giờ nghĩ lại, liệu có phải mẹ của Giang Hoài Tự đã giở trò khiến tôi ngã cầu thang hôm đó không?
Chị Lý là người tôi đưa từ nhà đến, luôn rất cẩn thận với tôi. Cầu thang sau khi lau xong còn được lau lại bằng khăn khô.
Tôi không thể tự nhiên mà trượt ngã được.
Chỉ là lúc đó phòng khách không có camera giám sát, không thể điều tra ra gì.
Nhưng bây giờ, tôi thực sự nghi ngờ chính mẹ của Giang Hoài Tự đã ra tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-toi-sinh-con-chong-bo-roi-toi-di-cham-soc-nguoi-phu-nu-khac/chuong-5.html.]
Sau khi tôi mang thai, bà ta lừa tôi sang Hồng Kông để kiểm tra giới tính thai nhi.
Biết là con gái, bà ta thất vọng ra mặt.
Khi đó, tôi chỉ nghĩ bà ta trọng nam khinh nữ.
Nhưng giờ, sau khi biết Hằng Hằng là cháu nội của bà ta, tôi mới nhận ra – có khi nào ngay từ đầu bà ta đã không muốn Chiêu Chiêu ra đời?
Vì nếu Chiêu Chiêu không tồn tại, tất cả những gì thuộc về Giang Hoài Tự sẽ thuộc về đứa cháu trai yêu quý của bà ta.
Chuyện này giờ đã không thể kiểm chứng.
Nhưng ở kiếp này, tôi tuyệt đối không để bất cứ thứ gì thuộc về Chiêu Chiêu bị người khác cướp mất, dù chỉ một chút.
Buổi chiều, sau khi đón Chiêu Chiêu tan học, tôi đưa con bé về nhà bố mẹ tôi.
Sau đó, tôi kể hết mọi chuyện cho họ nghe và nhờ họ tìm người điều tra mối quan hệ giữa Giang Hoài Tự và Tô Nhược Tuyết.
Bây giờ, tôi chỉ tin tưởng bố mẹ mình.
Đồng thời, tôi cũng thuê bốn người bảo vệ để trông chừng Chiêu Chiêu, đề phòng con điên Tô Nhược Tuyết làm hại con bé.
Cô ta đã từng xúi giục Hằng Hằng phóng hỏa để g.i.ế.c Chiêu Chiêu, giờ con trai bị thương nặng, ai biết cô ta có dám làm gì tiếp không?
Nhờ có bố mẹ giúp đỡ, tôi không còn phải căng thẳng quá mức nữa, cũng có thể tập trung hơn vào công việc.
Từ khi kết hôn với Giang Hoài Tự, tôi đã gia nhập tập đoàn Giang Thị.
Hai gia tộc liên hôn, nhà họ Giang cho tôi một số cổ phần, đồng thời nhà tôi cũng chia cho Giang Hoài Tự một phần.
Bố mẹ tôi đã bắt đầu pha loãng cổ phần của anh ta trong công ty của họ.
Còn tôi, nhân cơ hội này thu mua thêm cổ phần của tập đoàn Giang Thị, củng cố thế lực của mình.
Đến ngày thứ ba Hằng Hằng nhập viện, Giang Hoài Tự về nhà.
Anh ta gầy đi trông thấy, quầng thâm dưới mắt lộ rõ sự mệt mỏi.
Tôi rót cho anh ta một tách trà nóng: "Hằng Hằng không sao chứ? Mấy ngày nay em bận quá, chưa có thời gian đi thăm nó."
Giang Hoài Tự ngồi xuống ghế sofa, đưa tay xoa xoa thái dương, nhận lấy tách trà, chỉ nói: "Em cứ lo công ty trước đi, Hằng Hằng có anh chăm sóc."
Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta lại giải thích: "Nhược Tuyết đang rất suy sụp, cô ấy không biết phải làm gì cả. Nếu anh không giúp cô ấy, cô ấy sẽ sụp đổ mất."
Tôi thở dài một hơi: "Cô ấy thực sự rất đáng thương, anh nên giúp cô ấy, dù sao cô ấy cũng là bạn thân nhất của anh mà."
Giang Hoài Tự không uống trà, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt anh ta ánh lên một tia dò xét.
Tôi khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Sao anh nhìn em như thế?"