Sau đó, tôi gọi chị Lý đến trông Chiêu Chiêu.
Cảnh tượng kinh khủng như vậy, tốt nhất đừng để con bé nhìn thấy.
Khi tôi đi tới nơi, Giang Hoài Tự đã lao thẳng vào biển lửa, còn Tô Nhược Tuyết thì đứng một bên khóc lóc, gào thét bắt anh ta nhất định phải cứu Hằng Hằng.
Tôi đứng từ xa, lạnh lùng quan sát tất cả.
Chưa đến mười phút sau, Giang Hoài Tự chạy ra, trên tay ôm lấy Hằng Hằng.
Gương mặt anh ta bị ám khói đen kịt, tóc cũng bị cháy sém, trông chẳng khác gì kiếp trước.
Hằng Hằng trong vòng tay anh ta đã mất đi ý thức, quần áo rách bươm, toàn thân bị bỏng nặng.
Tô Nhược Tuyết hét lên một tiếng rồi lao tới: "Hằng Hằng! Hằng Hằng, con đừng làm mẹ sợ! Con không được có chuyện gì đâu, Hằng Hằng!
"Sao lại thế này? Chẳng phải mẹ đã dặn con sau khi châm lửa phải chạy ngay rồi sao..."
"Tô Nhược Tuyết, cô vừa nói gì?" Giang Hoài Tự tức giận chất vấn: "Cô bảo Hằng Hằng phóng hỏa?"
Tô Nhược Tuyết sững người, sau đó mới phản ứng lại, lắp bắp phủ nhận: "Không... không phải, tôi không có..."
Cô ta bật khóc nức nở: "Hằng Hằng thành ra thế này rồi, anh còn hỏi những chuyện vô nghĩa đó làm gì? Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Giang Hoài Tự nhìn cô ta bằng ánh mắt u ám, trầm giọng nói: "Nếu Hằng Hằng có chuyện gì, tôi không để yên cho cô đâu."
Những người xung quanh dần dần tản đi.
Giang Hoài Tự bế Hằng Hằng lên, sải bước rời đi, Tô Nhược Tuyết thì vội vã chạy theo.
Bên tai tôi vang lên những lời bàn tán của hàng xóm.
"Tội nghiệp đứa trẻ..."
"Cô Tô chỉ có một đứa con này, nếu thằng bé mà mất, chắc cô ấy sẽ phát điên mất."
"Ai nói cô ta chỉ có một đứa con? Anh nhìn xem ông Giang lo lắng cho hai mẹ con họ thế nào kìa.
"Ông Giang tốt bụng quá."
"Không biết còn tưởng họ mới là một gia đình thật sự."
"Đừng nói linh tinh, bà Giang đang ở đây đấy."
Đúng lúc đó, Giang Hoài Tự và Tô Nhược Tuyết bế Hằng Hằng đi ngang qua.
Nghe thấy lời của hàng xóm, Giang Hoài Tự khựng lại một chút, liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.
Hàng xóm vội vàng xin lỗi tôi.
Tôi chẳng mấy bận tâm, chỉ mỉm cười: "Không sao cả.
"Chồng tôi có lòng tốt, luôn quan tâm giúp đỡ mẹ con cô Tô, xem Hằng Hằng như con ruột mà đối đãi, đó là điều anh ấy nên làm. Dù sao những người yếu đuối cũng đáng thương, họ cần được chúng ta giúp đỡ và che chở.
"Anh nói có phải không, chồng yêu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-toi-sinh-con-chong-bo-roi-toi-di-cham-soc-nguoi-phu-nu-khac/chuong-3.html.]
Đôi mắt đen láy của Giang Hoài Tự co lại, rồi anh ta gật đầu.
"Em nói đúng."
Tô Nhược Tuyết phát điên: "Giang Hoài Tự, lúc này mà anh còn đứng đó nói chuyện với cô ta sao? Mau đưa Hằng Hằng đến bệnh viện đi!"
Giang Hoài Tự lại nhìn tôi một cái, rồi ôm lấy Hằng Hằng đã bất tỉnh, nhanh chóng lên xe.
Tô Nhược Tuyết cũng vội vàng theo lên.
Lúc ăn tối, Chiêu Chiêu hỏi tôi: "Mẹ ơi, mình không đợi ba sao? Hôm nay ba không phải được nghỉ à? Ba lại đi làm rồi ạ?"
Tôi cúi xuống hôn lên má con bé: "Bé cưng, ba rất bận, nhưng mẹ chơi với con không được sao?
"Từ nay trở đi, bất kể Chiêu Chiêu muốn làm gì, mẹ đều sẽ ở bên con, được không?"
Chiêu Chiêu cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong: "Được ạ! Con thích chơi với mẹ nhất!"
Tôi xoa xoa đầu con bé: "Nào, ăn cơm đi."
Ngồi cùng con bé ăn tối, nhìn con ăn đến mức hai má phồng lên, tôi không khỏi đỏ hoe mắt.
Chiêu Chiêu vẫn còn ở đây, thật tốt.
Cả đêm Giang Hoài Tự không về nhà.
Anh ta không về thì càng tốt.
Tôi ôm lấy Chiêu Chiêu, thức trắng cả đêm.
Cảm giác ôm con bé trong lòng rất chân thực, nhưng tôi lại sợ hãi, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Chỉ cần mở mắt, giấc mộng tan biến, Chiêu Chiêu cũng sẽ biến mất theo.
Sáng hôm sau, Chiêu Chiêu tỉnh dậy, liền rúc vào lòng tôi: "Mẹ ơi, sau này ngày nào mẹ cũng ngủ với con được không?"
Tôi mỉm cười, hôn lên trán con bé: "Được chứ."
Sau bữa sáng, tôi đưa Chiêu Chiêu đến trường.
Nhìn con bé đeo cặp bước vào trong, bóng dáng càng lúc càng nhỏ dần, lòng tôi cũng dần trở nên trống rỗng.
Nhưng tôi chắc chắn rằng, đây không phải là mơ.
Chiêu Chiêu thực sự đã quay trở lại bên tôi.
Tôi không thể chỉ mãi ở bên con bé.
Vì tương lai của tôi và Chiêu Chiêu, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Dù cả đêm không ngủ, nhưng tôi vẫn tràn đầy năng lượng.
Vừa đến công ty, trợ lý của Giang Hoài Tự – Tằng Phàm – đã vội vã tìm đến tôi.
"Phó tổng, tổng giám đốc đâu rồi? Gọi điện không liên lạc được, tổng giám đốc Trương của Hồng Quán đã đến rồi!"
"Tổng giám đốc Giang có chút việc riêng, thời gian này sẽ không đến công ty, dự án của Hồng Quán cứ để tôi xử lý."