Tôi từ chối điều kiện ly hôn thỏa thuận của Hà Tư Minh. Là một luật sư ly hôn chuyên nghiệp, anh ta tuyệt đối không muốn vấn đề ly hôn của chính mình phải đưa ra pháp luật, vì điều đó chứng minh rằng anh ta thất bại trong đàm phán, chứng minh rằng anh ta không thể kiểm soát tình hình, làm tổn hại đến hình ảnh chuyên nghiệp của mình. Tôi thì không vội. Không phải là không vội, nhưng chắc chắn không vội bằng bọn họ.
Trong mắt Hà Tư Minh, Lâm Vãn luôn là biểu tượng sáng chói, thánh thiện. Một khi cô ta có bất kỳ hành động chủ động nào trước khi hai người thiết lập mối quan hệ chính thức, thì ánh hào quang của cô ta sẽ có vết nhơ. Vì vậy, cô ta chỉ có thể làm bộ do dự, từ chối mà như không, đến lúc cần thiết còn phải đóng vai kẻ đạo đức và người tốt một cách đầy chính nghĩa.
Vậy nên cô ta chỉ có thể giả vờ từ chối nhưng lại như không, và đến thời điểm cần thiết, vẫn phải đóng vai người tốt đầy chính nghĩa. Còn Hà Tư Minh, càng không thể làm bất kỳ điều gì khiến anh ta trở thành bên có lỗi vào thời điểm then chốt của vụ ly hôn. Vậy nên cả hai, chỉ có thể chịu đựng mà không nói ra. Nhiều nhất, anh ta cũng chỉ có thể mượn cớ chạy bộ mỗi tối để ghé quán của Lâm Vãn uống một bát súp lòng cừu.
Súp lòng cừu…
Tôi cầm tách trà nóng hổi, ngắm tuyết bay lất phất bên ngoài cửa sổ. Bác sĩ nói, bệnh nhân xơ cứng teo cơ không chỉ cần giữ ấm mà còn phải kiêng ăn thực phẩm có hàm lượng purine cao, nếu không sẽ khiến bệnh tiến triển nhanh hơn. Mà thực phẩm chứa nhiều purine nhất là: nội tạng động vật.
Sau một tuần ngủ lại công ty, Hà Tư Minh đã trở về. Khi anh ta bước vào nhà, tôi đang thu dọn đồ đạc. Trán anh ta dán băng cá nhân, khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời nào, rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Nhanh chóng thu dọn một vali hành lý, sau đó cúi đầu xuống, giọng lạnh lùng mở miệng:
"Ban đầu, tôi định để lại căn nhà cho anh, nhưng những gì anh làm đã bào mòn hoàn toàn tình cảm giữa chúng ta, vậy nên chỉ có thể giải quyết theo quy định của pháp luật. Tài khoản ngân hàng bị đóng băng, tài sản chung quan trọng nhất của chúng ta chỉ có căn nhà này, vậy anh muốn bán nhà chia đôi, hay trả tôi số tiền tương đương?"
Tôi ném quyển album ảnh vào thùng giấy, cười lạnh một tiếng:
"Sao? Lâm Vãn để mắt đến căn nhà này rồi à?"
Hà Tư Minh cười khẩy.
"Cô nghĩ ai cũng giống cô, trong mắt chỉ có lợi ích sao? Lâm Vãn chưa từng nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt tôi, đừng sỉ nhục cô ấy."
Anh ta nhìn thấy thứ gì đó, lông mày khẽ nhíu lại, rồi bước đến nhặt quyển album ảnh trong thùng giấy lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-nhan-duoc-giay-chan-doan-cua-chong-anh-dot-nhien-lap-camera-trong-phong-ngu-chinh/chuong-8.html.]
"Cô đang làm gì vậy?"
"Vứt rác thôi."
"Cô—"
Sự tức giận thoáng hiện trên mặt anh ta, nhưng ngay lập tức đông cứng lại. Anh ta rất quen thuộc với cuốn album này. Bên trong là tất cả những bức ảnh từ thời đại học của tôi và anh ta, từ lúc anh ta chụp lén tôi, đến lần đầu gặp gỡ, rồi yêu đương cuồng nhiệt…
"Tôi từng xem nó như báu vật, cất trong két sắt, nói rằng sau này khi già sẽ lấy ra xem."
Nhưng lúc này, tôi mặt không biểu cảm, lấy cuốn album từ tay anh ta rồi tiện tay ném đi. Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng động chói tai.
"Còn chưa đi sao? Không phải đến giờ chạy bộ buổi tối rồi à?"
Tôi nhắc nhở anh ta. Gương mặt anh ta trông rất khó coi, đứng im lặng một lúc, sau đó quay người bỏ đi, lạnh lùng ném lại một câu:
"Cô có giấu Nhất Hiên đi cũng vô ích. Thằng bé vẫn là con trai tôi, đi theo tôi mới có tương lai tốt hơn. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ nó."
Nói xong, "Rầm", cánh cửa đóng sập lại.
Nửa tiếng sau, tôi đứng dậy, vỗ vỗ tay, thở dài một hơi. Tất cả những thứ liên quan đến anh ta tôi đã thu dọn gọn gàng, chỉ còn chờ đem vứt vào bãi rác. Thứ từng được xem như báu vật của tuổi thanh xuân. Hóa ra, cũng chỉ đến vậy thôi. Đang chìm trong cảm xúc thì điện thoại reo.
天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦
Một giọng nói lấc cấc của một chàng trai trẻ vang lên:
"Tôi là Đại Phi, cô tìm tôi à?"