Ngày nhận được giấy chẩn đoán của chồng, anh đột nhiên lắp camera trong phòng ngủ chính. - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-02-25 16:33:35
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ấy ngủ say, tôi nắm lấy ngón tay anh để mở khóa điện thoại. Tìm thấy số điện thoại gọi vào nửa đêm hôm qua, tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi bất chợt có một dây thần kinh nào đó trong đầu được kết nối. Số này tôi đã từng thấy.

Ba tháng trước, sau khi Hạ Tư Minh bị ngã khi leo núi và phải nhập viện, tôi đã hỏi cảnh sát xin số liên lạc của người đầu tiên phát hiện ra anh ấy và gọi báo cảnh sát để cảm ơn. Số mà cảnh sát đưa cho tôi chính là số này. Tôi có trí nhớ rất tốt, đặc biệt nhạy cảm với những con số. Không thể nhầm được.

Khi cảnh sát gọi điện trước mặt tôi, người bắt máy là một phụ nữ. Giọng nói dịu dàng và hòa nhã, nhưng nghe có vẻ lớn tuổi.

Cô ấy nhẹ nhàng nói rằng không muốn gặp mặt, cũng không cần cảm ơn, vì đây là hành động mà bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ làm. Sau khi cúp máy, cảnh sát cười và nói với tôi rằng, người khác có thể sẽ nhận tiền cảm ơn, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không nhận.

Tôi hỏi tại sao.

Cảnh sát nói rằng khi điều tra, họ đã nhận ra cô ấy, một người từng được báo chí ca ngợi là "Người phụ nữ kiên cường nhất".

"Cô ấy cũng là một người khổ mệnh, chồng cô bị đột quỵ và liệt toàn thân ngay trong lễ cưới, để lại một cậu con trai bảy tuổi là con của vợ trước. Cô ấy không rời bỏ, tận tụy chăm sóc suốt mười ba năm, một tay nuôi đứa trẻ trưởng thành. Năm ngoái, người đàn ông đó qua đời, cuối cùng cô ấy cũng được giải thoát, giờ cô ấy mở một quầy nhỏ bán canh nội tạng cừu ở cổng công viên ngoại ô."

"Người có phẩm hạnh như cô ấy, làm sao có thể nhận tiền cảm ơn của cô chứ?"

Lúc đó tôi cảm thán gật đầu, "Chồng tôi thật may mắn khi gặp được cô ấy."

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, tôi cầm điện thoại nhìn thật lâu, rồi mở album ảnh. Không biết là do Hạ Tư Minh quá tự tin, hay do anh ta quá yên tâm về tôi, mà gần như không hề có bất kỳ sự che giấu nào. Trước mắt tôi là hàng loạt bức ảnh về một người phụ nữ. Cùng một người phụ nữ. Dưới bầu trời đầy sao, một quầy hàng nhỏ sáng ánh đèn ấm áp, bốc khói nghi ngút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-nhan-duoc-giay-chan-doan-cua-chong-anh-dot-nhien-lap-camera-trong-phong-ngu-chinh/chuong-3.html.]

Người phụ nữ có đôi mắt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ, lúc thì cắt đồ, lúc thì múc canh, hoặc trò chuyện với khách. Mỗi bức ảnh đều toát lên sự ấm áp, tràn ngập vẻ đẹp của tháng năm bình yên. Trong hàng trăm bức ảnh, cô ấy từ mặc váy ngắn tay chuyển sang áo bông dày. Thời gian trôi qua nửa năm.

Ngày thứ ba, tôi đến công viên ngoại ô, ngồi trước quầy hàng nhỏ có dòng chữ "Canh thịt dê Linh Vãn". Tôi nhìn người phụ nữ tên Linh Vãn từ xa. Cô ấy đang ngồi xổm bên bồn hoa, nhẹ nhàng nói chuyện với một chú mèo hoang. Trước quầy hàng có hai người đàn ông đứng đó, cười đùa:

"Chị Linh chỉ quan tâm đến mấy con mèo hoang này thôi, đến tiền cũng không thèm kiếm nữa."

Linh Vãn vội đứng dậy, nhẹ giọng giải thích đầy áy náy:

"Xin lỗi nhé, tôi chỉ thấy chúng tội nghiệp quá, nhất thời nhập tâm, không để ý đến các anh."

Một người đàn ông khác vẫy tay, "Chị đúng là người tốt, mấy con vật hoang này coi đây là nhà rồi, biết chị mềm lòng, nên cứ bám theo chị xin đồ ăn. Nhìn cảnh tượng ấm áp thế này, bọn tôi cũng thấy vui lây."

Sau khi hai người đàn ông rời đi, tôi bước tới.

"Cho tôi một bát canh nội tạng dê."

天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦

Linh Vãn "ừm" một tiếng, mỉm cười tươi tắn, nhẹ nhàng múc canh cho tôi. Tôi lặng lẽ quan sát cô ấy qua làn hơi nước bốc lên nghi ngút. Ở độ tuổi khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu, khóe mắt cô ấy đã xuất hiện những nếp nhăn nhỏ. Dù không còn nét trẻ trung như những cô gái đôi mươi, nhưng ngũ quan vẫn dịu dàng, trầm tĩnh. Cô ấy chỉ tùy tiện buộc một chiếc đuôi ngựa thấp, vài lọn tóc lòa xòa rủ xuống, toát lên vẻ dịu dàng đặc trưng của một người phụ nữ.

"Cô em lần đầu tới đây nhỉ? Để chị cho thêm vài miếng phổi dê mà thưởng thức."

Tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, chậm rãi nếm thử hương vị. Trong đầu, tôi không ngừng vướng mắc một câu hỏi. Một người như Linh Vãn, với những trải nghiệm như vậy, với phẩm cách như thế này… Liệu có thể là người đã chen vào gia đình người khác không? Có không?

Loading...