Ngày nhận được giấy chẩn đoán của chồng, anh đột nhiên lắp camera trong phòng ngủ chính. - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-02-26 13:48:53
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố đã có tuyết rơi dày trong vài ngày liên tiếp, giao thông bị gián đoạn. Quầy hàng của Lâm Vãn tạm thời đóng cửa. Nhưng với những người đang chìm đắm trong tình yêu, làm sao có thể bị chút khó khăn này cản trở? Hạ Tư Minh lấy lý do quen uống canh lòng dê, mỗi ngày sau khi tan làm đều đội gió tuyết lạnh lẽo, đi bộ nửa tiếng đến nhà của Lâm Vãn. Anh ta đến nhà để uống canh lòng dê.

Thậm chí, vì thời tiết khắc nghiệt và khoảng cách xa xôi, mỗi lần gặp mặt lại càng trở nên xúc động và mãnh liệt hơn. Hạ Tư Minh ngồi bên bàn ăn, Lâm Vãn chỉ bận rộn vì một mình anh ấy, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cười, thực sự là một bức tranh ấm áp và đẹp đẽ, ánh đèn dịu dàng và thân thuộc. Tất cả những điều này, tôi đều nhìn thấy qua camera giám sát. 

Vài ngày trước, Đại Phi gửi cho tôi một hóa đơn.

"Hoàn tiền."

Tôi hỏi: "Hoàn tiền gì?"

Anh ta bực bội nói: "Tôi lười giải thích chuyện của họ với cô, mua cái camera gắn lên rồi, cô tự xem đi! Dù sao đây cũng là nhà của bố tôi, tôi muốn lắp thì lắp!"

Tôi trầm ngâm một chút rồi đồng ý. Hạ Tư Minh là người thâm sâu và tính toán cẩn thận, nhưng khi đứng trước Lâm Vãn, lý trí của anh ta như ngọn lửa đốt cháy cả rừng, lập tức mất đi sự khôn ngoan. Biết người biết ta thì mới kiểm soát được tình thế. Huống hồ, chỉ là "lấy gậy ông đập lưng ông" thôi.

Một ngày nọ, khi hai người đang yên tĩnh uống canh, một người cúi đầu tập trung ăn, một người chống cằm nhìn, không khí đang rất tốt thì Đại Phi bất ngờ về nhà với tiếng động kinh thiên động địa. Anh ta nhíu mày, đột nhiên nói:

"Thì ra ông chính là thằng đàn ông đó!"

Cả hai lập tức biến sắc.

Lâm Vãn vội vàng nhẹ nhàng giải thích, Hạ Tư Minh thì trầm giọng nói rằng mình chỉ là một vị khách đến uống canh.

Đại Phi "hừ" một tiếng.

"Trời lạnh thế này mà ngày nào cũng đến uống canh, không uống thì c.h.ế.t à? Tôi còn tưởng hàng xóm bàn tán cái gì cơ! Nhưng mà hai người có gì mà căng thẳng, ở bên nhau thì cứ ở bên nhau thôi, chẳng phải chuyện nam nữ bình thường sao!"

Cậu ta nói xong, lại nghi hoặc nhìn Hạ Tư Minh.

"Chẳng lẽ ông là bọn lừa đảo tình ái à?"

天涯远无处不为家
蓬门自我也像广厦

Hạ Tư Minh mặt tối sầm lại: "Tôi là luật sư."

"Vậy ông là đàn ông có vợ?"

Hạ Tư Minh mặt lại trắng bệch: "Tôi chỉ đến uống canh thôi."

Đại Phi đột nhiên la hét ầm lên.

"Má nó, hóa ra ông dám ôm ý đồ ngoại tình với mẹ kế của tôi à! Có vợ rồi mà còn định quyến rũ góa phụ! Tao không xé xác mày thì thôi!"

Đại Phi làm bộ định ra tay, Lâm Vãn hét lên, vội vàng kéo anh ta lại. Cửa nhà vẫn mở toang, trời tuyết lớn, ai cũng chán ở trong nhà. Đã có không ít hàng xóm đứng ngoài cửa hóng chuyện. Mọi người đồng loạt lên tiếng:

"Lâm Vãn, đừng để bị lừa đó! Giờ bọn lừa đảo trông ai cũng tử tế lắm!"

"Nhớ lần mấy năm trước không? Người đàn ông hay lui tới đó, cô còn tưởng là một nhà hảo tâm giúp đỡ, cuối cùng vợ ông ta kéo tới làm ầm lên một trận. Cô đừng để bị lừa lần nữa đó!"

Lâm Vãn thấy vậy, mỉm cười giải thích rằng thực sự Hạ Tư Minh chỉ là một vị khách đến uống canh, Đại Phi đã hiểu nhầm rồi. Sau sự việc lần này, Hạ Tư Minh để ý đến ảnh hưởng của mình, không còn đến mỗi ngày nữa, thỉnh thoảng ghé qua một lần cũng mang dáng vẻ lén lút, dè dặt.

Hai người ngày càng tương tư đến mức thành bệnh, mỗi lần gặp nhau đều lưu luyến không rời, chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng có thể đứng yên bất động hồi lâu. Còn tôi, tôi gửi cho Hạ Tư Minh một bản thỏa thuận ly hôn. Anh ta chỉ nhắn lại ba chữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-nhan-duoc-giay-chan-doan-cua-chong-anh-dot-nhien-lap-camera-trong-phong-ngu-chinh/chuong-10.html.]

【Không thể nào.】

Một ngày nọ, trong đoạn video từ camera giám sát, Lâm Vãn bất ngờ nói với Hạ Tư Minh rằng cô sẽ rời khỏi thành phố này. Hạ Tư Minh sững sờ: "Tại sao em phải đi?"

Lâm Vãn mắt đỏ hoe.

"Đại Phi giờ đã lớn, em tiếp tục sống thế này với nó cũng không hợp nữa. Thành phố này em không có nhà, chỉ có thể về quê. Ở đó, mấy bà dì của em giới thiệu cho em một người đàn ông góa vợ, tuy hơn năm mươi tuổi, nhưng với điều kiện bây giờ, cũng chỉ có thể—"

"Không được! Người đàn ông đó sao có thể xứng với em!"

Hạ Tư Minh giận dữ gầm lên: "Em không được lấy người khác, em chỉ có thể lấy anh!"

Lâm Vãn rơi lệ.

"Rốt cuộc anh cũng là người có gia đình, tôi Lâm Vãn, tuyệt đối không làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Luật sư Hạ, thôi đi, coi như chúng ta không có duyên..."

Hạ Tư Minh trầm giọng nói: "Lâm Vãn, em đợi một chút, làm sao tôi để em làm kẻ thứ ba được. Tôi nhất định sẽ ly hôn, chỉ là em không hiểu, để giành được lợi ích lớn hơn, tôi không thể vội vàng."

Lâm Vãn đột nhiên đứng dậy, nghẹn ngào nói lớn:

"Anh không phải là luật sư ly hôn sao, sao lại không ly hôn được? Anh không phải nói anh có thu nhập hai triệu mỗi năm sao? Sao còn phải tranh giành mấy đồng tiền đó! Tôi không hiểu những chuyện vòng vo của các anh, tôi chỉ biết, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần một tình cảm chân thật! Chẳng lẽ anh thật sự coi tiền quan trọng hơn sao! Nếu vậy, anh đi đi! Anh không xứng đáng với trái tim chân thành của tôi!"

Hạ Tư Minh gửi cho tôi tin nhắn:

【Nhà thuộc về em, tôi mang theo tiền và con trai.】

Tôi trả lời: 【Tôi lấy hết.】

【Đừng quá đáng.】

【Vậy thì từ từ mà tiêu tốn.】

Khi Hạ Tư Minh lại xuất hiện trong camera, là vào một buổi tối. Lâm Vãn vừa tắm xong, tóc ướt buông thõng, trong phòng có máy sưởi, mặc một chiếc váy ngủ mới hơi trong suốt. Cô lạnh lùng, không nói lời nào với Hạ Tư Minh, nhưng không ngừng cúi người, múc canh và cơm cho anh ta.

Ánh mắt của Hạ Tư Minh hoàn toàn dính chặt vào cô, một lúc anh ta mất kiểm soát định nắm tay cô, nhưng bị cô giật tay ra với vẻ kinh ngạc.

"Anh coi tôi là gì vậy! Luật sư Hạ, đây là lần cuối tôi nấu canh cho anh, tháng sau tôi sẽ về quê gặp mặt với người khác, anh sau này không cần đến nữa!"

Tối đó, Hạ Tư Minh im lặng ngồi trong phòng khách rất lâu.

【Nhà và tiền sẽ thuộc về em, con trai tôi mang đi.】

Tôi im lặng một lúc.

【Con trai muốn ở với ai, để nó tự quyết định.】

【Được, em nói vậy, đừng thay đổi ý.】

Lời của Hạ Tư Minh rất kiên định. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sau cơn tuyết tạnh.

Lòng tôi hơi căng thẳng. 

Loading...