Ngày Ngày Tiến Về Phía Trước - 8

Cập nhật lúc: 2025-04-15 12:50:27
Lượt xem: 4,516

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những người cố làm thân với bà, đều dần hiểu được ẩn ý trong lời nói của bà, cô tôi thích những nhà có con đi học, đặc biệt là con gái. 

 

Nếu tuyển người, nhất định sẽ ưu tiên những gia đình như vậy. 

 

Học phí một học kỳ chỉ vài đồng, làm việc một tháng là kiếm lại được. 

 

Thím Điền là người chạy nhanh nhất, hôm sau đã lên trường chúng tôi hỏi về chính sách nhập học. 

 

Giáo viên khuyên con gái bà ấy học lại lớp Sáu một năm, bà lập tức về làm hồ sơ ngay. 

 

Cả làng đều chờ xem, người từng nhiều lần bêu xấu cô tôi như thím Điền, giờ đã đáp ứng được điều kiện, liệu cô tôi có nhận hay không. 

 

Cô tôi không hề do dự, hôm đó tự mình đến nhà thông báo: thím Điền có thể đến làm việc rồi. 

 

Những người còn đang do dự, dần dần cũng có năm sáu gia đình khác gửi con gái đi học. 

 

Lần này việc học khác hẳn trước đây, trước kia bọn họ không biết học để làm gì, còn giờ họ đã có mơ ước về thành phố, phần lớn đều học hành rất chăm chỉ. 

 

Người chăm học nói chuyện cũng khác, người lớn trong nhà đều nhìn ra được. 

 

Biết là có lợi, nên ai nấy lại bắt đầu lo gửi cả con trai đi học.

 

12 

 

Tôi lờ mờ cảm nhận được rằng cô tôi đang làm một việc vô cùng vĩ đại, nhưng lại không nghĩ thông suốt được. 

 

Cô nhìn ra sự băn khoăn trong tôi, vừa xem bảng điểm của tôi vừa hỏi: 

 

“Cháu có biết năm đó tại sao cô bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân không?” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi chỉ từng lờ mờ nghe được chút vào lúc mẹ cãi nhau với bà nội. Năm đó bác cả mới bắt đầu chơi cờ bạc, nợ nần chồng chất, bà nội đòi sính lễ rất cao khi gả cô. 

 

Lúc ấy tôi đang đọc một cuốn tiểu thuyết nói về tự do, liền đoán rằng: 

 

“Cô là người mạnh mẽ như vậy, nhất định là vì muốn tự do, vì muốn phản kháng lại cuộc hôn nhân sắp đặt của ông bà.” 

 

Cô tôi phì cười: 

 

“Tự do cái gì chứ. Năm đó cô với mẹ cháu chữ còn không biết đọc, đến cả hai chữ ‘tự do’ viết thế nào còn chẳng biết. 

 

Đơn giản là vì bà nội cháu vì tiền mà chọn cho cô một người vừa già vừa xấu. Nếu tìm được người như ba cháu, có khi cô cũng chẳng chạy đâu.” 

 

Cô rơi vào hồi ức, có chút cảm khái nói: 

 

“Nhưng khi chạy ra ngoài rồi mới phát hiện, thế giới ngoài kia thật rộng lớn.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-ngay-tien-ve-phia-truoc/8.html.]

“Tấm vé xe của cô lúc đó là đi Hàng Châu, đến vùng đất sông nước ấy cô mới hiểu, thì ra con gái cũng có thể được xem là con người.” 

 

Người âm thầm cho cô thuê phòng là một dì người Thượng Hải. 

 

Mỗi ngày dì ấy đều nấu cơm thơm lừng, luôn để lại hai miếng sườn cho con gái mình, người khác không ai có, chỉ con gái dì mới được. 

 

Có một lần đến Tết, dì cho cô tôi nếm thử một miếng, vừa ăn cô đã khóc. 

 

Cô nói: 

 

“Cô với mẹ cháu đều bướng, nhưng lúc nhỏ tụi cô chỉ dám âm thầm hận bà nội và bà ngoại trong lòng.  Không ai dám nói họ sai, bởi vì nhà ai cũng đều gả con gái để lấy sính lễ về cưới vợ cho con trai. Nhưng ngày hôm đó, cô cuối cùng đã dám nói với chính mình: là họ sai, cô bỏ trốn không có gì sai cả.” 

 

Tôi cúi đầu suy nghĩ. 

 

Thì ra, đây mới chính là lý do cô tôi dẫn tôi vào thành phố bán hàng, và nhất định phải để tôi đứng bán trước cổng trường. 

 

Cô muốn tôi tận mắt nhìn thấy những cô gái đầy sức sống là như thế nào, để từ đó trong tôi sinh ra sự không cam lòng và khao khát.

 

Cô tôi xoa đầu tôi rồi nói: 

 

“Cháu có biết vì sao cô chịu mang theo ba mẹ cháu làm ăn không? Mẹ cháu trước đây không như vậy.” 

 

“Lối trốn ra ngoài là do bí thư chi bộ làng giúp cô sắp xếp, nhưng tiền mua vé xe lại là ba mẹ cháu cho cô.” 

 

“Ba cháu thì hiền lành, còn mẹ cháu thì cứng cỏi. Nhưng sống trong hoàn cảnh như vậy mãi, cuối cùng họ cũng bị thay đổi, suýt nữa còn làm lỡ dở cháu.” 

 

“Cô không cam tâm. Cô không chỉ muốn bản thân sống tốt, mà còn muốn thay đổi nơi này, thay đổi đến mức sau này ai nhắc đến cô cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi, giống như khen cô giáo của cô vậy.”

 

Cô tôi có một người cô giáo à, chắc hẳn là rất giỏi. Tôi liền hỏi ngay: 

 

“Cô ơi, cô giáo của cô là ai vậy? Ở trường nào? Cháu muốn thi đậu vào để được cô ấy dạy.” 

 

Nhắc đến chuyện này, cô tôi hiếm khi lộ ra vẻ ngượng ngùng. 

 

Cô kể rằng lúc đó vì mải kiếm tiền, cứ đi theo đám người này người kia, không có học thức cũng chẳng hiểu chuyện, nên mới sa chân buôn bán hàng cấm, bị bắt và phải vào tù. 

 

Nhưng chính trong nhà tù ấy, cô gặp được cô giáo của mình — một nữ giáo sư đến từ Đại học Chiết Giang, tình nguyện đến dạy chữ và giảng bài miễn phí cho những nữ phạm nhân như cô. 

 

Ngày cô được ra tù, cũng chính là ngày nữ giáo sư ấy đưa cho cô tờ báo, khích lệ cô: 

 

“Lâm Mai, thời đại đã khác rồi. Cơ hội của em đang tới, đừng từ bỏ. Nhất định em sẽ làm nên chuyện.” 

 

Và rồi, cô tôi liên lạc với ba tôi. 

 

Cô quyết định trở về, trở về để làm một việc vĩ đại như chính người nữ giáo sư kia đã từng làm.

 

Loading...