Nhưng bí thư cũng lặng lẽ nói nhỏ với cô tôi:
“Tôi thấy cô xây cái kho to vậy, chắc định làm lớn rồi. Nhưng chuyện mẹ cô cũng phải giải quyết thôi. Ở vùng đất này của chúng ta, ‘trăm điều thiện hiếu đứng đầu’, danh tiếng mà xấu thì không đáng đâu.”
Cô tôi dường như đã suy tính sẵn từ trước, liền lớn giọng nói với mọi người:
“Bây giờ tôi đúng là kiếm được chút tiền, nhưng ai cũng biết mẹ tôi là người thiên vị. Nếu tôi trực tiếp đưa tiền cho bà, thì chắc chắn bà sẽ đưa hết cho anh cả tôi đi đánh bạc, cuối cùng chính bà cũng chẳng được gì, thế thì đâu gọi là hiếu thuận thật sự.
Vậy thế này, tôi cần tuyển người để rang hạt dưa, tôi sẽ để anh cả làm một suất, mỗi tháng trả hai mươi đồng. Như vậy mẹ tôi muốn ăn gì cũng đủ mua, mà anh ấy cũng không còn thời gian đi cờ b.ạ.c nữa.”
Lời cô vừa dứt, có người phản ứng nhanh đã hỏi ngay:
“Cô cần tuyển người, vậy có tuyển người trong làng không?”
Cô tôi cười khẩy:
“Thấy bà con mình sống khổ cực, ban đầu tôi định trả mười lăm đồng một tháng để tuyển vài người. Nhưng bây giờ thì thôi, mọi người đã chẳng ưa tôi, vậy thì tôi sang làng bên tìm người vậy.”
Lương tháng mười lăm đồng cũng ngang với mức lương của ba tôi ngày trước, vừa nghe vậy, thím Điền liền tự tát vào miệng mình mà nói:
“Là tôi mồm miệng hấp tấp, thật là không nên xen vào chuyện nhà người khác. Dù gì cũng là xóm giềng với nhau, cô cho mọi người một cơ hội, đừng làm căng quá.”
Những người ban nãy chỉ đến xem náo nhiệt thì càng cuống cuồng:
“Bọn tôi vừa nãy có nói gì đâu, cô trách mấy người lớn tiếng kia là được rồi, đừng vơ cả đám vào mà!”
“Đâu có lớn tiếng đâu? Tôi bị mẹ cô lừa đấy chứ, đúng vậy, là bị lừa đó!”
“Hồi nhỏ tôi còn từng cho cô kẹo nữa kìa, giờ cô tuyển người thì không thể không tuyển người nhà tôi đấy nha!”
...
Mọi người nhao nhao lên, ai cũng cố chen lời vào.
Đợi cả làng nói hết lời mềm mỏng, bí thư chi bộ mới đứng ra làm người hòa giải:
“Linh Mai à, dù sao cô cũng là người làng mình. Thế này đi, nể mặt tôi, cô tuyển người từ trong làng mình, chọn vài người thật thà, tôi đảm bảo mấy người không được tuyển sẽ không dám làm loạn nữa đâu.”
Cô tôi cũng không đồng ý ngay, cũng không từ chối, nửa đùa nửa thật đáp lại:
“Bác đã lên tiếng rồi, vậy thì tôi sẽ suy nghĩ thêm, vài ngày nữa trả lời bác sau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-ngay-tien-ve-phia-truoc/7.html.]
11
Tin tuyển người giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, làm cả làng xôn xao.
Nhưng không ai dám trực tiếp tìm cô tôi, tất cả đều tới dò hỏi ý mẹ tôi, còn cho con gái trong nhà tới chơi với tôi.
Cô tôi giao cho tôi một nhiệm vụ, cô bảo tôi dẫn các bạn gái đó cùng xem tivi, phải xem nhiều chương trình tin tức và phim truyền hình về thành phố lớn.
Chúng tôi ai cũng xem mà mê mẩn, con gái thím Điền không nhịn được hỏi tôi:
“Lâm Mai, cậu từng lên thành phố, thành phố thật sự đẹp như vậy sao? Còn hơn cả thị trấn hả?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi kiên định gật đầu:
“Đúng vậy, thành phố đúng là tốt như vậy. Bạn mình ở thành phố nói chỉ cần mình chăm chỉ học hành, thì có thể lên thành phố học cấp ba, sau này còn có thể đến Thượng Hải, Bắc Kinh học đại học nữa.”
“Woa, Bắc Kinh! Là chỗ có quảng trường Thiên An Môn đó hả?”
Sự ngạc nhiên khi mở mang tầm mắt như vậy khiến ngày càng có nhiều trẻ con kéo tới xem tivi, ngay cả bác gái tôi cũng cho chị họ tôi sang nhà cô để vun đắp tình cảm.
Người ta thường nói hạnh phúc là để so sánh mới thấy, trước kia lúc ba mẹ tôi thương em trai hơn, chị họ chính là cái để tôi tự an ủi mình.
Ba mẹ tôi gắp ba miếng thịt cho em trai thì cũng sẽ gắp cho tôi một miếng, họ rất ít khi ăn phần mình.
Nhưng nhà chị họ thì khác, ngay cả nước luộc thịt chị cũng không được húp, toàn bộ đều để cho em trai, bà nội và bác cả.
Tay chị thô ráp, trong khi người khác đang chăm chú xem tivi thì chị lén lút lật sách giáo khoa của tôi.
Tôi bước lại gần, chị ngượng ngùng rút tay về, cười khẽ:
“Chị chỉ nhìn thôi, không làm rách đâu.”
Tự nhiên tôi nhớ đến mình trước khi cô tôi quay về, có lẽ lần đầu tiên Du Liễu gặp tôi, cũng là cảm giác như vậy.
Tôi học theo cách Du Liễu từng làm với tôi, lấy hết đống sách mà bạn ấy đã tặng, lật đến bài học lớp Một tiểu học, rồi nói với chị họ:
“Chị, sau này cứ đến giờ xem tivi thì chị qua đây tìm em, em sẽ dạy chị học lại từ đầu.”
Chị họ tôi lớn hơn tôi năm tháng, nhưng đã nghỉ học từ lớp Ba, xa rời sách vở còn nhiều hơn tôi trước kia.
Chúng tôi đã âm thầm đạt được một thỏa thuận, còn mẹ tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.