Ta thong thả lùi , bước đến bên Thẩm phu nhân.
"Người g.i.ế.c tỷ tỷ , là ngươi — đúng ?"
"Vết thương do kiếm Vấn Thiên gây , nhưng rõ ràng dùng kiếm hề võ."
Thẩm phu nhân vẫn còn chối cãi:
"Không ! Ngươi đừng đây!"
Thấy cầm bàn chải sắt đến gần, bà sợ hãi đến phát điên, gào to:
"! Là g.i.ế.c ả! Ả đáng c.h.ế.t! Ai bảo ả dụ dỗ trượng phu !"
Sau khi Quận chúa xử phạt tỷ tỷ xong, ném nàng đường phủ.
Sau đó, Thẩm Phong đưa tỷ phủ, sắp xếp ở thư phòng.
Một canh giờ , Thẩm phu nhân lời đồn.
"Nghe ? Nữ t.ử mới phủ chính là sủng cơ mới của hầu gia đó!"
"Vừa ở thư phòng, chắc chắn bình thường."
Thẩm phu nhân vốn ghen, lập tức nổi trận lôi đình, xông thư phòng.
Bà thấy một nữ t.ử giường.
Nữ t.ử thương, hầu gia đang nhẹ nhàng bôi t.h.u.ố.c cho nàng.
"Các ngươi đang gì !?"
Thẩm phu nhân gào lên.
Nữ t.ử định mở miệng, nhưng hầu gia ngăn , ánh mắt dịu dàng.
"Không , để giải thích."
Thẩm Phong dậy, đối mặt với thê tử.
"Đây là cô nương A Vân, nạp nàng ."
Thẩm phu nhân đồng ý.
Thẩm Phong chỉ nhẹ nhàng :
"Ta nhất định nạp A Vũ ."
Thẩm phu nhân nổi giận, lên thanh kiếm Vấn Thiên treo tường, rút kiếm lao về phía nữ tử.
"A!"
Một tiếng hét đau đớn vang lên, n.g.ự.c tỷ tỷ x.é to.ạc một lỗ lớn, m.á.u chảy xối xả.
Không ai Thẩm phu nhân xử lý t.h.i t.h.ể hồ ly tinh thế nào, chỉ chiều hôm đó, nha cận khiêng một chiếc rương ngoài.
Khi trở , chiếc rương biến mất.
Ta chỉ nha bên cạnh Thẩm phu nhân đang run lẩy bẩy.
"Nói , ngươi mang t.h.i t.h.ể tỷ tỷ tới ?"
Tiểu nha liếc Thẩm Phong, run rẩy đáp:
"Phủ Quận chúa..."
"Vì đem đến phủ Quận chúa?"
"Do hầu gia phân phó, chỉ theo."
"Đừng g.i.ế.c , hết , đừng g.i.ế.c !"
Ta vẫn rõ tỷ tỷ hôm trải qua những gì, nhưng Thẩm Phong hẳn sẽ cho đáp án.
Thẩm Phong là kẻ xương cứng, những phương pháp bình thường đều khiến mở miệng.
thứ bao giờ thiếu chính là kiên nhẫn.
Ta đem từng món hình cụ mặt dùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-dai-hon-cua-quan-chua-ta-gom-ke-thu-diet-chung-mot-the/4.html.]
Dùng đến món thứ chín, Thẩm Phong cuối cùng cũng chịu mở miệng.
"Tỷ tỷ ngươi phát hiện bí mật của , buộc g.i.ế.c nàng."
Tỷ tỷ ném đường một lúc thì tỉnh .
Nàng cố gắng dậy, về nhà, vì nàng lo cho .
Đi ngang một ngôi miếu hoang, nàng thực sự nổi nữa, liền nghỉ tạm.
Không lâu , hai miếu, tỷ tỷ tưởng họ đến bắt , liền vội trốn tượng Phật.
Một lúc, liền hai chuyện.
"Đại nhân giờ ở địa vị cao, chẳng lẽ quên giao ước với tiểu vương t.ử nhà ?" Một nam t.ử , giọng mang khẩu âm Hung Nô.
"Đại nhân đừng quên, công danh sự nghiệp của ngài đều do vương t.ử nhà ban tặng."
"Vương t.ử ân, Thẩm mỗ dám quên, nhưng giờ lúc khởi binh gây chiến." Người còn .
"Điều trông tài trí của đại nhân. Nửa năm nữa, vương t.ử thấy đại nhân tại biên cảnh."
Tỷ tỷ trốn tượng Phật, vì đau đớn mà trụ nổi, phát âm thanh.
"Là ai?" Thẩm Phong cảnh giác bước đến tượng Phật, kéo nàng .
"Hóa ngươi là kẻ bán nước! Ta báo lên phủ doãn!" Tỷ tỷ giãy giụa .
Thẩm Phong nhạt, nhét một viên t.h.u.ố.c miệng nàng.
Tỷ tỷ cho câm.
Hắn đưa tỷ tỷ về phủ Thẩm, giả vờ tỏ vẻ si mê, vì Thẩm phu nhân ghen tuông đến mức nào.
Hắn sợ g.i.ế.c tỷ tỷ một cách đột ngột sẽ khiến bí mật của lộ , nên mượn tay Thẩm phu nhân g.i.ế.c tỷ.
Sau đó vu oan cái c.h.ế.t của tỷ tỷ lên đầu Chu An Bình.
Tỷ tỷ tình yêu dàn cảnh, sa bẫy của Thẩm Tuỳ An.
Sau đó Chu An Bình hại vì lòng ghen tỵ.
Cuối cùng phát hiện bí mật của Thẩm Phong.
Đến lúc c.h.ế.t, nàng còn mang tiếng hồ ly tinh.
Những kẻ — đều đáng c.h.ế.t.
"Đã Thẩm hầu gia tự thừa nhận là kẻ bán nước, chắc hẳn còn ít thư từ qua với vương t.ử Hung Nô nhỉ?"
Thẩm Phong kiên quyết nhận, nhưng cũng quan tâm.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve hàng hình cụ mặt, chọn một món mà hài lòng.
"Cái , đặt tên là Hàn Sương."
"Trong đại lao hình phạt gọi là Thập Chỉ Khai Hoa, dùng kim đ.â.m từ đầu ngón tay , đẩy từng chút một, đến khi chỉ còn một chút da thì giật mạnh ."
" cách đó nhiều m.á.u quá, thích. Vì thế phát minh Hàn Sương."
"Kim đ.â.m sẽ máu, vì nó sẽ từ từ đông lạnh ngón tay ngươi. Càng đ.â.m sâu, càng lạnh."
"Rồi chỉ cần gõ nhẹ, ngón tay sẽ tự rơi xuống, một chút đau đớn."
"Hầu gia xem, nhân từ ?"
Sắc mặt Thẩm Phong trắng bệch, môi run như sắp thành lời.
" thích dùng Hàn Sương lắm, vì nó mất thời gian."
"Ta thích món đồ chơi khác hơn."
Ta nhấc một bình nhỏ màu đỏ.
"Ta gọi nó là Tuyết Nương Tử. Dễ thương chứ?"
"Tuyết Nương T.ử nhỏ lên ngươi, chỉ một lúc thôi, bộ thịt da sẽ tan như tuyết. Cuối cùng chỉ còn bộ xương trắng."