NGẮM HOA GỪNG - 1 - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-16 08:59:21
Lượt xem: 81

Ta vốn là một củ gừng sắp thành tinh, vì hình dạng kỳ lạ nên xem như điềm lành dâng lên cho Hoàng đế Yến Từ cây cảnh.

 

Yến Từ chê nặng mùi gừng, cũng chịu yếu thế chê rắn của .

 

nín miệng giữ bí mật, Yến Từ đưa cho một quyển “Mười lăm thức tu luyện cho gừng”, còn hẳn một bình gừng ngâm để dọa .

 

Mỗi luyện xong một quyển, Yến Từ đưa cho quyển khác nhưng đó phát hiện , mấy quyển là trốn trong chăn .

 

Từ đó, mỗi khi Yến Từ ăn cơm thường sẽ nước mắt chạy ròng ròng, nhả một miếng gừng cay xè:

 

“Khương Uẩn, ngươi còn bỏ vỏ khô của ngươi thức ăn nữa, trẫm sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi.”

 

1.

 

Ta vốn là một củ gừng lớn thành tinh nhưng coi là điềm lành, nhổ lên dâng tặng tiểu Hoàng đế Yến Từ.

 

Trở thành bồn hoa mang điềm lành, tình cờ thấy Yên Từ hóa thành một con rắn lột da, nàng sợ đến mức bật miệng chuyện: “A a a a a, rắn! Con rắn nghiệp chướng!”

 

Đôi mắt Yến Từ tia nhanh như gió, đuôi rắn của quấn lấy cành lá của nàng chầm chậm siết chặt nhưng siết hồi lâu cũng thấy xin tha.

 

Hắn bày vẻ mặt ngơ ngác hỏi : “Ngươi cảm thấy ngạt thở ?”

 

“Không á.” Ta nuốt nước miếng, chủ yếu là vì cũng cần hít thở .

 

Đôi đồng tử dựng của Yến Từ trừng lên chằm chằm hồi lâu, đó hai mắt nhắm , ngất lịm .

 

Ta uốn cành cây của quét qua chỗ Yến Từ. Hắn nhắm chặt hai mắt, khẽ hừ hừ, hình như khi lột xác kiệt sức thì ?

 

Ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng gõ cửa khe khẽ: “Bệ hạ, chuyện gì ạ?

 

Thân gừng của run run, ở đây, rắn, da, mấy, mấy, mấy cái khi nào sẽ thấy hết ?

 

Ta cuống quýt hóa thành hình , dịu dàng vọng : “Không gì, tại đụng chén thôi.”

 

Sầm thái giám ngoài cửa với giọng đầy nghi ngờ: “Hôm nay bệ hạ triệu phi tần thị tẩm nhỉ?”

 

Đã giúp thì giúp cho trót, gồng đôi tay run rẩy nhét cả rắn cả da trong chăn co cẳng lên định chuồn.

 

Giọng yếu ớt của Yến Từ vang lên lưng nàng: “Nếu ngươi dám chạy, trẫm sẽ hủy linh căn của ngươi.”

 

Ta ôm lấy bên eo , im tại chỗ, hu hu hu hu, nàng sắp tu thành tiên mà, chẳng lẽ hôm nay đứt gánh giữa đường tại đây ?

 

“Trẫm , linh căn của ngươi ở bên .” Hơi thở của Yến Tử yếu ớt, khàn giọng sai bảo nàng: “Canh cửa thật kỹ cho trẫm, đừng cho ai đây, canh đàng hoàng trẫm sẽ tha ngươi một mạng.”

 

“Yên tâm, chắc chắn một con muỗi cũng lọt .” Ta xổm ở cửa , giữ cửa nguyên đêm dám chớp mắt.

 

Sắc trời mờ sáng, Yên Từ khôi phục hình , mang sắc mặt tái nhợt tảo triều, khi còn lệnh cho tới canh chừng , chờ về sẽ xử lý.

 

Ta trói trong Cần Chính điện của Yến Từ, trong lòng đang mắng chửi ầm trời. Ta ngay con rắn sẽ trở mặt giữ lời mà, đồ thần kinh giẫm đinh!

 

Sau khi Yến Từ hạ triều về, thấy trói cứng ngắc, cau mày hỏi: “Sao ngươi trói thế?”

 

Không ngươi cho giám sát thật chặt ?

 

Yến Từ đưa tay cởi dây gai , trầm giọng hỏi: “Vì ngươi tiến cung?”

 

Ta thật sự cạn lời : “Ta cũng , vì đang yên cắm rễ trong núi sâu nhét chậu đưa tiến cung đấy?”

 

“Trẫm nhớ , Thích Tướng quân ngươi mọc giống chữ hiền, đoán chừng là điềm lành.” Yến Từ suy nghĩ hồi lâu: “Ngươi thấy chân của trẫm nên trẫm cho ngươi hai con đường, một là ở trong cung giữ kín chuyện cho trẫm, trẫm sẽ giúp ngươi tu luyện, hai là bây giờ trẫm sẽ hủy linh căn của ngươi, cho ngươi xào với rau.”

 

Đời gừng vô thường, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, từ một củ gừng trong núi sâu biến thành phi tần duy nhất trong hậu cung của Yến Từ, Khương Phi.

 

Yến Từ đưa cho một quyển “Mười lăm thức tu luyện cho gừng”, còn bộ tổng cộng hai mươi quyển, khi nào tu luyện hết chỗ đấy thì thể thành tiên.

 

Hai mắt sáng long lanh Yến Từ, đúng là Hoàng cung khác, đến loại sách cũng !

 

“Ngày mười sáu mỗi tháng trẫm đều lột da, ngươi nên ?”

 

Ta ôm sách: “Ừm ừm, bệ hạ yên tâm, nhất định sẽ trông coi bệ hạ thật kỹ, để bệ hạ yên tâm lột da.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngam-hoa-gung/1-2.html.]

 

Yến Từ ậm ừ đáp lời đó bắt đầu xử lý công việc, để mặc ở một chỗ sách tu luyện.

 

Trong vòng một đêm, trở thành Khương Phi hưởng vô hạn ân huệ, nước uống hứng từ sương sớm, sáp thơm thoa cũng từ bùn đen.

 

Mới chỉ qua nửa tháng, da dẻ trở nên mượt mà vô cùng, để báo đáp, bắt đầu sức săn sóc nịnh nọt Yến Từ.

 

Ta chịu khó trải chăn mền của Yến Từ ngay ngắn, còn giũ chăn cho thật mềm mại, đó đặt mấy chậu nước trong điện để đủ độ ẩm. Ta đúng là đúng là một gừng tinh luôn thấu hiểu khác.

 

Sau lưng tiếng bước chân của Yến Từ vang lên, đầu thì thấy Yến Từ đầu tóc rối bù, áo trong phanh , giọt nước theo đuôi tóc chảy dọc xuống ngực.

 

Ta đang ngắm hăng say thì một chiếc khăn ẩm quăng mặt:

 

“Lau m.á.u mũi .”

 

Ta sờ mũi, thấy tay ươn ướt, òa , hu hu hu hu, mất nhiều m.á.u mũi như coi như tong mấy năm tu hành của !

 

2.                

 

Ta lóc ỉ ôi ôm ghế đẩu qua bên cạnh Yến Từ, Yến Từ hóa thành nguyên hình dùng đầu cọ lên , miệt mà lột lớp da khỏi .

 

Ta chợt cảm thán: “Tên rắn đen to xác nhà ngươi lột xác nhanh thật đấy.”

 

“Là mãng xà.” Giọng yếu ớt của Yến Từ vang lên: “Trẫm là mãng xà!”

 

Ta xích gần Yến Từ, cảm nhận linh lực tràn đầy quanh , tham lam hít hà mấy , đó dường như mơ mơ màng màng hóa thành nguyên hình ngã bên cạnh Yến Từ.

 

Chờ tới khi tỉnh thì trời cũng sáng , lúc Yến Từ khôi phục hình : “Trông ngươi canh chừng cho trẫm, chắc bây giờ trong cung đều trẫm là mãng xà !”

 

Ta ngượng ngùng gãi đầu: “Chẳng hiểu lúc tự nhiên thấy lâng lâng, ngã đấy luôn.”

 

Yên Từ với ánh mắt chờ ê chê: “Lúc trẫm lột xác linh lực dồi , tu vi của ngươi quá thấp, hít nhiều say.”

 

Ta cảm nhận linh khí to lớn trong cơ thể, cũng chút tiếc tiếc nhưng vẫn mở miệng : “Vậy sẽ cách ngươi xa một chút, nghiêm túc canh cho ngươi.” 

 

Yến Từ liếc : “Ngươi từ bỏ ?”

 

“Vì lời ước hẹn quân tử giữa hai , chút linh khí là gì?” Dáng vẻ còn ai ngoài của khiến Yến Từ khẽ một tiếng.

 

Ta cao thủ bằng tranh thủ, hỏi luôn: “Ngươi thể đưa quyển thứ hai của bộ “Mười lăm thức tu luyện cho gừng” cho ? Ta học xong quyển thứ nhất .”

 

“Trẫm, trẫm thượng triều .” Sắc mặt Yến Từ đổi, ho khẽ hai tiếng: “Tối nay trẫm sẽ sai mang tới cho ngươi.”

 

Ta vẫn hiểu một đạo lý gọi là mềm nắn rắn buông nên khi vui vẻ tiễn Yến Từ thượng triều, lặng lẽ mon men tới mảnh đất mùn Yến Từ xới cho , ngó thấy xung quanh một bóng , thỏa mãn hóa về nguyên hình cắm rễ xuống đất.

 

kịp vận chuyển hấp thu linh lực, nguyên củ gừng là một con ch.ó to từ cắp lên.

 

Ta thét mõm chó tha vung qua vung , thứ xoay mòng mòng đến mức đầu óc cuồng: “Ọe~”

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

 

“Huệ~ Cẩu ca, thả , sắp nôn ngươi .”

 

“Ọe! Cẩu ca, thấy cay ?”

 

Con chó đen to đùng cắp chạy thẳng tới Cần Chính điện, thả ở bên chân Yến Từ như đang dâng hiến một vật quý giá. Yến Từ nhặt lên sai Sầm thái giám dắt con ch.ó đen ngoài.

 

Ta tu tu hóa thành hình , chó cắp nên cả đầu bù tóc rối, mặt dơ áo bẩn.

 

Yến Từ kéo qua một bên, phủi đất dính với thái độ chê, mặt sàn rải rác đầy đất, kiên cường mím chặt môi : “Ta chỉ đang trải nghiệm một chút sương gió gian nan thôi.”

 

Yến Từ nhặt mấy cọng cỏ khô đầu xuống: “Một chút?”

 

Không nhịn nữa, há miệng gào lên, như từng : “Hu hu hu hu hu, trong cung của ngươi con ch.ó to như thế.”

 

“Ta đang yên đang lành cắm rễ tu luyện đất, tự nhiên nó tới ủi lên cắp chạy trong cung nguyên buổi trưa.”

 

Yến Từ dùng tay áo lau đất dính mặt : “Tu luyện bao lâu thế mà đánh một con chó?”

 

“Nó cắn chặt lắm!” Ta tức giận ngẩng mặt lên cho Yến Từ thấy hai dấu răng chó gặm mặt: “Ngươi đây , nó còn để hai dấu răng mặt .”

 

“Ta, hu hu hu hu hu hu, mặt mũi gặp ai nữa.”

Loading...