= Tằm thôn chỉ một căn nhà đất sét, thuộc về một ngôi làng biệt lập.
đến nỗi chân tay rã rời, Trần Hạo đường hỏi bao nhiêu đến , còn cưỡng ép kéo ven đường để nhưng tát một cái thì mắt mới tỉnh táo hẳn.
Càng đến gần Tằm thôn, càng thấy một ở cổng làng.
Đó là Thường Ninh, mặc dù bây giờ cô đội khăn che mặt nhưng bộ đồ lụa lộng lẫy đó khiến lập tức nhận cô .
Sao cô đến?
Khi đến gần hơn một chút, khuôn mặt đầy vảy của Thường Ninh hiện rõ mồn một, Trần Hạo chỉ cô la hét: "C.h.ế.t tiệt, mặt phụ nữ đó mọc cái quái gì , ghê tởm c.h.ế.t !"
"Ban ngày ban mặt còn ngoài dọa , thật xui xẻo."
Trần Hạo vẫn cứ buông lời lăng mạ một cách kiêng nể, chẳng hề lo lắng liệu Thường Ninh thấy . thấy ánh mắt của Thường Ninh vốn dĩ vẫn luôn đặt , giờ chuyển sang Trần Hạo.
mừng rỡ khôn xiết, cần cố ý dẫn dắt, Trần Hạo tự trở thành cái gai trong mắt Thường Ninh. Điều đối với tình cảnh của mà thì còn gì hơn.
Nếu Tằm thôn thật sự nguy hiểm thì Trần Hạo cũng thể chắn mặt , còn thể thừa cơ thoát .
Chúng dừng mặt Thường Ninh, cố nén biểu cảm ghê tởm, giữ vẻ mặt bình thản.
Trần Hạo lộ vẻ chán ghét nôn thốc nôn tháo .
Sau khi nôn xong, bực bội mắng chửi: "Cô dẫn đến đây là để tìm con nhỏ ? Não cô vấn đề hả!"
"Ôi, . Cô tìm chồng, cô học bọn buôn bán cho cô chồng, cô thật độc ác!"
" chỉ ngoại tình một chút thôi ?"
Để ngăn bỏ chạy, vội vàng trấn an : "Anh nghĩ nhiều , hai đứa con gái chúng thể buôn bán một đàn ông to lớn như chứ?"
"Với buôn bán thì cũng trói đ.á.n.h một trận thật đau, bắt khuất phục chứ."
Trần Hạo bán tín bán nghi: "Thật ?"
gật đầu lia lịa.
"Không , về, thấy là khó chịu."
Trần Hạo quả nhiên bỏ chạy, dứt khoát chỉ con đường lúc đến : "Được thôi, cứ , thì đừng hòng với ."
Dưới sự đe dọa của , Trần Hạo suy nghĩ một lát từ bỏ ý định về.
Thường Ninh một lời, đó về phía sân.
Tính tình cô như , ngược khiến lòng chút an tâm, sợ rằng đây là sự tĩnh lặng cơn bão.
kéo Trần Hạo lẳng lặng theo .
20
Thường Ninh dẫn chúng sân lấy cớ rời .
Trần Hạo bực bội : "Cái kiểu đãi khách gì , ngay cả một ly nước cũng cho chúng uống."
May mắn là khi xuống xe, cả hai chúng đều cầm một chai nước khoáng nên đến nỗi khát khô cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nga-to/chuong-5.html.]
Trần Hạo than vãn dẫn đến cái nơi quỷ quái gì?
gượng gạo: "Dẫn đến sống mấy ngày ở nông thôn là để chịu khổ, chịu khổ thì vạn ."
"Xì, cô cứ như bà nội ."
thèm để ý đến mà bước về phía cửa chính đường, đẩy cửa hét lên và chạy biến.
Trong nhà đột nhiên bay một đàn bướm đêm khổng lồ như châu chấu tràn qua, lập tức che kín cả sân phía .
Nhất thời cả sân chỉ tiếng bướm đêm vỗ cánh.
Khoảng hai ba phút , trong nhà mới còn bướm đêm bay nữa.
và Trần Hạo những con bướm bay tứ tán , đều thấy sự kinh hoàng và sợ hãi trong mắt đối phương.
Đám bướm đêm quá nhiều, e rằng cả căn nhà đều đầy bướm.
Không ít con bướm va chúng , khiến mặt và chúng dính đầy vảy phấn.
Trần Hạo nhíu mày lau sạch vảy phấn : "Cái quái gì , căn nhà bao lâu ở?"
vẫy tay, : "Vào xem thử."
Từ bên ngoài căn nhà, thấy nửa bức tượng đá, nhận đó là nửa của bướm mặt .
Rõ ràng đây là nơi thờ cúng bướm mặt .
Rốt cuộc Thường Ninh và bướm mặt quan hệ gì?
nghi ngờ Thường Ninh là bướm mặt nhưng nó là đầu bướm, còn Thường Ninh là .
Nếu bướm mặt thể hóa thành hình thì thiêu c.h.ế.t .
21
Chính đường mở cửa sổ, ánh sáng từ cổng lớn chiếu đủ, khiến chính đường vẻ âm u, thêm đó là một bức tượng nhân diện nga tà dị.
Trần Hạo hít một lạnh, trốn lưng , run rẩy : "Nơi chút nào."
mỉa mai: “Sao nhát gan , còn là đàn ông ?"
" đùa với cô , mấy làng hẻo lánh sẽ dùng sống để tế thần tà ác đấy."
Anh xong, lập tức giật , tim đập thình thịch. Thường Ninh gọi đến Tằm thôn là đem tế cho bướm mặt ?
Còn bố đến Tằm thôn nên mới phát điên cuối cùng tự hiến tế ư?
Mặt tái mét.
Trần Hạo nhận sự bất thường của , vỗ vai một cái, cợt : "Hahaha, sợ chứ gì, còn bảo nhát gan, cô mới nhát gan đó!"
Nỗi sợ hãi của là giả vờ nhưng nỗi sợ hãi của là thật.
Cơ thể ngừng run rẩy, nước mắt cứ thế tuôn rơi như thể kiềm chế.
Giờ đây như một chú cừu non lối thoát, tràn đầy tuyệt vọng.