Tôi đợi đến khi người bắt đầu đông lên, lúc này đã vào cao điểm của làn sóng về quê.
Tôi tranh thủ lúc đông người, lẫn vào đám đông tiến đến cửa kiểm soát vé.
Năm phút đứng ở cổng kiểm soát đó, có lẽ là năm phút khó khăn nhất trong đời tôi.
Dù đã thay đổi diện mạo, tôi vẫn sợ bị nhận ra.
May mắn thay, đến khi xe lăn bánh, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc xe bắt đầu chạy, tôi nhìn thấy bóng dáng mẹ qua cửa sổ xe.
Bà đứng đó, không nói gì, nhưng như thể đã nói hết tất cả.
Qua lớp kính, tôi vẫn thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của bà.
Tôi nhẹ nhàng vẫy tay với bà, bà không nói lời nào, chỉ xoay người lẫn vào đám đông.
Lúc ấy tôi mới sờ đến túi áo.
Đây là bộ quần áo bà chuẩn bị cho tôi.
Trong túi áo nhét vài trăm đồng.
Vé xe tôi mua ngẫu nhiên đã đưa tôi đến một thành phố khác.
Tôi lại vất vả tìm đường quay về phòng trọ của mình.
Hai năm sống bên ngoài, tôi chỉ nói với bố mẹ là mình ở thành phố nào, chưa từng nói chính xác địa chỉ.
Để tránh rắc rối, tôi lại dọn nhà sang một thành phố khác.
Đến lúc này, tôi mới suy nghĩ kỹ và nhận ra những vấn đề trong mấy năm qua.
Rõ ràng lúc nhỏ mẹ là người luôn bênh vực tôi, tại sao đến khi tôi vất vả mới đỗ đại học thì bà lại thay đổi hoàn toàn?
Lẽ nào mẹ tôi chưa từng thay đổi?
Chẳng qua bà luôn đóng vai một người khác trước mặt tôi?
Tôi nhớ lại câu nói của mẹ trước Tết: “Nếu con không mang về mười triệu, thì đừng về nhà.”
Có thể bà đang ám chỉ tôi đừng quay về?
Tôi đổi số điện thoại.
Gọi lại cho mẹ.
Vừa nghe thấy giọng tôi, bà đã nói ngay: “Tôi không có tiền.”
Từ đầu dây bên kia, giọng ba tôi vang lên: “Ai vậy?”
Mẹ tôi lập tức đáp: “Lừa đảo gọi bán bảo hiểm.”
Tôi nén nước mắt, nói thêm một câu: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
Mẹ tôi ngừng một chút, còn ba thì lại mắng loạn: “Bà ngu à, không biết cúp máy hả?”
Rõ ràng lại say xỉn.
Mẹ tôi cũng lớn tiếng: “Nói rồi không mua, đồ điên.”
Cuộc gọi bị cúp ngay lập tức.
Lâu không gặp ông và mẹ, tôi vừa mong vừa sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/neu-toi-la-chau-trai-cua-ong-thi-tot-biet-may/6.html.]
Tôi không biết mẹ tôi, một mình đối mặt với người cha nghiện rượu đó, cảm giác ra sao.
Có phải bà vẫn bị đánh?
Nhưng mẹ dường như không muốn liên lạc với tôi, dù tôi cố gắng liên hệ cũng không có phản hồi.
Cái Tết năm đó, tôi trôi qua trong mệt mỏi.
Thậm chí có cảm giác bị cả thế giới quay lưng.
Khoảng ba tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Câu đầu tiên bên kia nói là: “Bố con c.h.ế.t rồi.”
Tôi lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc đó, quen đến mức nước mắt tôi rơi ngay: “Mẹ, mẹ thế nào rồi?”
Giọng mẹ tôi vang lên rất mệt mỏi: “Bố con mẹ đã chôn xong rồi, sắp tới mẹ đưa ông nội đến chỗ con. Con đừng quay lại làng nữa, mẹ sợ con lại gặp chuyện.”
Muôn vàn lời nói, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Mẹ, con xin lỗi.”
Tôi đã hiểu lầm bà.
“Như Như à, không sao đâu, cuối cùng mẹ cũng có thể đến tìm con rồi.”
Chỉ ba ngày sau, mẹ thật sự dẫn ông nội đến tìm tôi.
Lúc đó, tôi thấy mẹ như già đi mười tuổi.
Tóc bạc nhiều hơn hẳn.
“Mẹ, ba con c.h.ế.t thế nào?”
Nhà trọ tôi thuê chật quá, tôi đã tìm nhà mới.
Mẹ thở dài: “Mẹ không đánh lại ba con, ông nội con cũng lớn tuổi rồi chẳng làm gì được. Ổng thích rượu, mẹ chỉ có thể mua nhiều rượu cho ổng.”
“Lần này uống nhiều quá bị ngộ độc, đưa vào viện thì không kịp nữa.”
Tay mẹ nắm tay tôi run rẩy: “Mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Bà từng bị ép gả cho ba tôi từ nhỏ, hiền lành và đơn giản, không biết làm cách nào để thoát khỏi ông ta.
Bà hận ông đến chết, nhưng lại bất lực.
Bà ôm tôi: “Con khổ rồi. Mẹ không dám liên lạc với con, mẹ sợ ông ta tìm được con. Mẹ chỉ có thể mắng con, nghĩ rằng nếu như vậy, con sẽ không liên hệ với nhà nữa. Chuyện nói dối con rằng ông nội bệnh là do ông ấy ép mẹ.”
Ông nội ở bên cũng nói: “Đều là lỗi của ông, sinh ra một đứa súc sinh như vậy. Con chạy rồi, người ta đòi trả tiền, ba con tức quá đi đánh người, còn đánh cả mẹ con. Mẹ con giấu ông, ông cũng không biết bà vẫn luôn âm thầm giúp con.”
Ông nói đến đỏ cả mặt, ho sặc sụa.
Tôi chưa nghe hết, nhưng đã đoán được, sau đó mẹ lại phải chịu đòn.
“Mẹ để con chịu thiệt thòi rồi, lỗi là ở mẹ. Mẹ từng chịu khổ thế nào, làm sao nỡ để con chịu thêm nữa.”
Ông nội cũng mắng: “Lưu Tinh Dư mẹ, đều là lỗi con trai tôi, bao năm qua khổ cho bà rồi.”
Mẹ tôi lau nước mắt nhìn tôi: “Ông nội con cũng khổ, bình thường ngay cả bữa cơm ngon cũng không có mà ăn.”
Bà lại nhìn quanh căn phòng trọ: “Tụi mẹ đến tìm con, có phiền con không?”
Phiền sao được, đây là lúc hạnh phúc nhất của tôi suốt bao năm qua.
Nhưng, tôi luôn có một linh cảm mơ hồ.
Vì vậy tôi thường cầm máy ảnh, bắt đầu ghi lại cuộc sống.
Tôi nấu một bàn đồ ăn ngon, kết quả lại đưa ông nội vào viện.