Nếu trong đầu bình thường mọc ba sợi dây thần kinh để suy nghĩ thì An Ngư chỉ một sợi, ít còn mảnh.
Cậu là kiểu nghĩ . Trước đây là bán cho đổi lấy quan tài, đó vì một bữa cơm mà cần hưu thư.
Còn bây giờ là thấy nụ mặt Thẩm Bội Nhu thì liền nghĩ đúng là một ôn hòa bụng, ồn tỉnh giấc cũng tức, ngược còn quan tâm hỏi vì ngã.
An Ngư dễ dàng trao “giấy chứng nhận ” cho khác, chỉ cần vài câu của Thẩm Bội Nhu là hình tượng đổi .
Thẩm Bội Nhu nhéo nhéo vành tai An Ngư: “Quên hỏi, ngươi tên gì?”
“Ta tên An Ngư.”
Gặp là An Ngư liền trở nên nhiều, còn giải thích ý nghĩa tên : “Hồi chỉ một cái tên nhỏ, gọi là A Ngư, theo họ của nên mới thành An Ngư.”
Nói , giọng bỗng nhỏ như đang bí mật: “Ta cũng thích ăn cá, thịt cá màu trắng, mềm mềm, chút ngọt, ăn ngon lắm.”
Khi An Ngư chuyện, cằm sẽ khẽ động, từng cái chạm n.g.ự.c Thẩm Bội Nhu.
Miệng hé, răng trắng, thỉnh thoảng đầu lưỡi ló .
Thẩm Bội Nhu ngẩn mấy giây, hồn thì nghĩ An Ngư đúng là giỏi thật, cái kiểu thuần khiết mị hoặc đều thể diễn . Hình ảnh hai cánh tay trắng nõn lộ khi An Ngư ôm m.ô.n.g ban nãy bỗng hiện lên trong đầu .
Mềm với trắng gì chứ, năng chẳng kiêng dè gì!
Thẩm Bội Nhu bực, nối tiếp câu chuyện nữa.
An Ngư vô cớ chạm tới ranh giới đánh đòn, ấn đầu xuống, một chốc nhổm dậy , chỉ thể sấp, tư thế khó chịu đến mức mỏi cả eo.
Bảo trực tiếp “thiếu gia đừng đè đầu nữa” thì dám nên vòng vo một cách đơn giản: “Thiếu gia, ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nep-an-ngo-sen/chuong-6.html.]
Muốn ngủ thì ngủ, với gì.
Thẩm Bội Nhu dứt khoát nhắm mắt mặc kệ, ai ngờ An Ngư càng quá. Cậu dùng chân cọ tới cọ lui, tay còn an phận, luồn áo .
Không chút giữ kẽ, chỗ nào cũng để lộ. Nếu đổi là khác thì sớm vạch trần lấy gậy đuổi ngoài.
Thẩm Bội Nhu đẩy một cái, hất An Ngư xuống. Cậu lăn nửa vòng, ngửa, áo quấn quanh , thấy chút đường cong nào.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Gần như cùng lúc nhận ánh mắt Thẩm Bội Nhu rơi xuống n.g.ự.c , liền cuống quýt, khoanh tay che , mặt đỏ bừng. Chưa đợi mở miệng hỏi, vội vàng biện hộ: “Ta… Ta còn nhỏ… Nên mới nhỏ…”
Chẳng câu nào thật lòng. Chỉ che n.g.ự.c thì ích gì, để hở một đoạn cổ, cổ áo lệch là lộ yết hầu.
Hôm qua thấy, hôm nay thấy.
Thẩm Bội Nhu nghĩ, nếu An Ngư ngốc thì cũng khá thông minh, liền nảy ý trêu. Hắn đưa tay định cởi áo : “Nhỏ thì nhỏ, chê.”
An Ngư phản ứng nhanh, lập tức giữ chặt, tim đập thình thịch. lúc đang rối trí chuẩn liều thì Thẩm Bội Nhu buông tay, còn khẽ một tiếng.
Chỉ là nụ đến nhanh cũng nhanh, nhưng cũng rộng lượng mà cho một bậc thang để bước xuống: “Hôm nay tâm trạng , miễn cưỡng thể thực hiện cho ngươi một điều ước.”
Mọi chuyện diễn quá nhanh, cảm xúc An Ngư lên xuống liên tục. nghĩ một thiếu gia như Thẩm Bội Nhu, gặp qua nhiều , hình tầm thường thì càng chán, chỉ là trêu chọc, chứ định gì thật.
Thế là bỏ chuyện sang một bên, nghĩ tới thứ cấp bách hơn: “Điều ước gì cũng ?”
“Đừng quá đáng là .”
Tốt nhất là đừng voi đòi tiên, đòi ngủ chung chuyện . Dù *đoạn tụ chi phích, cũng ai cũng nhận.
*Đoạn tụ chi phích: để chỉ mối quan hệ tình cảm, ái luyến giữa nam với nam - tức đồng tính nam.
An Ngư nuốt nước bọt, cẩn thận : “Vậy… Thiếu gia thể bảo tiểu phòng bếp mang một đĩa bánh lạnh tới , đói bụng .”