Này, Đừng Gọi Bừa Người Ta Là Anh Rể Chứ! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-10-31 13:11:02
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dự án gấp, công ty bận rộn cả tháng trời, cuối cùng cũng tiến triển, tạm thời thể nghỉ ngơi một chút.
Kỳ Thịnh cho chúng nghỉ hai ngày.
Tinh thần và cơ thể cứ căng như dây đàn, đột nhiên thả lỏng, dễ đổ bệnh.
"trúng chiêu" ngay lập tức.
Trong hai ngày nghỉ, liệt giường nửa sống nửa c.h.ế.t mất một ngày rưỡi.
Mẹ về quê, Trình Tầm xin nghỉ học về chăm sóc .
mắng nó một trận: "Sắp thi đại học đến nơi !"
Trình Tầm: "... Chị ơi, so với việc sách trời, em thà chăm sóc chị còn hơn!"
Trình Tầm sắp sụp đổ đến nơi .
Nó từ năm 2035 xuyên về đây, nghiệp mười năm , mớ kiến thức cấp ba sớm quên sạch sành sanh.
Nghe cũng hiểu, học cũng .
hết mắng nó: "Rót cho chị cốc nước."
Nói xong, mơ màng nhắm mắt .
Trình Tầm rót một cốc nước đặt ở đầu giường , bếp xem nồi canh đang hầm bếp ga.
Nó gọi một tiếng: "Chị! Em xuống lầu vứt rác, về ngay!"
11
Trình Tầm vứt rác thùng, đầu thì thấy một cô gái đang gọi điện thoại về phía tòa nhà của họ.
"Lạ thật, máy?" Phó Yên gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại mà cũng ai bắt máy.
Cậu nghĩ nhiều, định bụng lên thẳng nhà thăm con bệnh .
Vừa đến lầu nhà , bỗng thấy mấy gã thợ sửa chữa đang nghỉ bậc thang bên cạnh huýt sáo trêu chọc .
"Người , bao nhiêu tiền nhỉ?"
Phó Yên vốn nóng tính, lập tức c.h.ử.i .
Gã thợ huýt sáo sa sầm mặt, cảm thấy mất mặt, vội bật dậy: "Mày nữa xem!"
"Uống nhiều nước bồn cầu quá ?" Phó Yên mặt cảm xúc lặp : "Uống nhiều nước bồn cầu quá ? Uống nhiều nước bồn cầu quá ?"
"Nói ba đấy, thì nào?"
Cậu học võ từ nhỏ, tự tin đối phó với mấy thành vấn đề.
Gã đàn ông lập tức nổi khùng, bước nhanh tới, giơ tay định đánh, Phó Yên đang chuẩn né thì khóe mắt liếc thấy một bóng lao tới, đ.â.m sầm gã đàn ông khiến gã ngã lăn đất.
"Mẹ kiếp! Dám bắt nạt vợ tao! Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày, cái thằng súc sinh !"
Phó Yên sững sờ tại chỗ, chỉ trong vài giây, bọn họ lao đ.á.n.h .
...
Một tiếng , tại bệnh viện.
Trình Tầm đầu quấn băng gạc, ngoan ngoãn ghế.
Phó Yên kiểm tra vết thương của nó, thở phào nhẹ nhõm, lùi xa.
Trình Tầm hít hít mũi, thơm quá, vợ thơm quá.
Phó Yên: "Thằng nhóc học?"
"Chị em bệnh, em ở nhà chăm sóc chị ."
Trình Tầm Phó Yên chằm chằm chớp mắt, Phó Yên nó đến mức mất tự nhiên: "Nhìn chị cái gì?"
"Chị Phó Yên, chị thương chứ?"
"Không." Phó Yên giơ tay lên, cho nó xem vết trầy cổ tay : "Nếu vì kéo em khỏi vòng vây của bọn họ, thì đến cả vết xước chị cũng ."
Trình Tầm mắt sáng lấp lánh: "Chị Phó Yên ngầu quá."
Phó Yên: "..."
Cậu gọi điện hỏi xem em trai vụ t.a.i n.ạ.n xe , não chập mạch , cứ kỳ lạ.
"Chị em thế nào ? Sao tự dưng cảm nặng thế?"
Trình Tầm: "Đã đến bệnh viện, cũng uống t.h.u.ố.c , giờ đang ngủ, chị em..."
Giọng nó bỗng khựng .
Rồi đột nhiên trợn to mắt: "C.h.ế.t ! Bếp ga nhà em vẫn còn đang bật!"
Nó vội vàng quýnh lên tìm điện thoại, nhưng phát hiện mang theo!
Phó Yên cũng vội gọi cho , nhưng vẫn ai máy.
Trình Tầm: "Chị Phó Yên, cho em mượn điện thoại một chút, em quen một , ở ngay gần nhà bọn em..."
12
ngủ một giấc li bì, lúc tỉnh dậy, nhiều mồ hôi, cả cũng thấy dễ chịu hơn hẳn.
Một chiếc khăn mát lạnh đắp lên trán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nay-dung-goi-bua-nguoi-ta-la-anh-re-chu/chuong-5.html.]
Ồ, Trình Tầm khi sống thêm mười năm học cái gọi là "lương tâm", chăm sóc khác cơ đấy.
nhắm mắt, hưởng thụ sự phục vụ của nó, chút kiêng dè mà sai bảo: "Đút cho chị uống nước."
Giây tiếp theo, một chiếc ống hút đưa miệng .
uống vài ngụm, cổ họng đang bỏng rát cũng dịu .
Ngủ đến mức đau nhức, nhưng sức để dậy.
bắt đầu sai bảo Trình Tầm: "Đấm bóp tay cho chị, mỏi quá."
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên cánh tay , ngờ kỹ thuật mát xa của Trình Tầm đến , lực tay , dễ chịu.
vô cùng hưởng thụ, khẽ thở một thỏa mãn.
Lại cảm thấy đứa em trai vốn chẳng bao giờ đáng tin cậy hôm nay giống như một " em trai tri kỷ" .
Trong lòng vô cùng vui mừng, nhịn mà giơ tay lên quờ quạng trong trung, sờ trúng đầu nó.
"Nhóc con, hôm nay lòng chị đấy, , thưởng gì nào?"
Giây tiếp theo ngay khi dứt lời, lập tức khựng .
Không đúng! Cảm giác tay đúng!
Em trai để đầu đinh mà! Cứng đơ đ.â.m tay! Làm gì chuyện mềm thế ?
vội mở mắt, và bắt gặp ánh mắt của Kỳ Thịnh đang ngay bên cạnh giường.
Tay của , vẫn còn đang đặt tóc .
Không khí như ngưng đọng .
giật b.ắ.n rụt tay về như điện giật, cả rúc sâu trong chăn, sợ hãi : "Anh... ..."
Kỳ Thịnh vẫn giữ sắc mặt bình thường, im lặng nhúng chiếc khăn trượt khỏi trán nước lạnh, vắt khô, gấp , động tác vô cùng thong thả, ngăn nắp.
"Trình Tầm đang ở bệnh viện." Anh cất lời, giọng trầm hơn bình thường một chút.
"Bệnh viện?!"
giật suýt nữa thì bật dậy, một cơn choáng váng ập tới.
Kỳ Thịnh đưa tay đỡ hờ : "Đừng vội, nó . Chỉ là xô xát với một chút, thương nhẹ thôi, cô bạn họ Phó của em đang ở bệnh viện cùng nó ."
Anh kể vắn tắt sự việc xảy ở lầu.
mà sợ hãi tức giận, ruột gan nóng như lửa đốt.
"Vậy... ở đây?"
Lúc mới nhớ mà hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
Kỳ Thịnh nhẹ nhàng đặt khăn lên trán , cảm giác mát lạnh khiến cái đầu đang hỗn loạn của tỉnh táo hơn mấy phần.
"Trình Tầm dùng điện thoại của cô Phó gọi cho , em ốm ở nhà, bếp ga thì vẫn đang bật, nó tạm thời về , nhờ qua xem thế nào."
Anh dừng một chút, bổ sung: "Anh ở gần đây."
Lý do vô cùng đầy đủ, thể phản bác. Vậy là, sai tới sai lui, nãy giờ chính là Kỳ Thịnh ?
còn xoa đầu !
Còn hỏi thưởng gì!
Cảm giác lúng túng và hổ ập đến như sóng thần nhấn chìm , gò má nóng ran đến nỗi chắc thể rán trứng.
kéo chăn lên, vùi cả khuôn mặt trong.
"Cái đó... Cảm ơn . Em, em , … Anh mau ! Em yên tĩnh.”
"Phần thưởng."
Kỳ Thịnh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời .
"Hả?" ló đôi mắt khỏi chăn, ngơ ngác .
Anh , ánh mắt chăm chú, lặp một nữa: "Vừa nãy em , thưởng gì cũng ."
: "..."
Em ! Em ! Đừng bậy!
Đó là em với Trình Tầm mà!
những lời cứ nghẹn trong cổ họng, đối diện với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của , tài nào .
"Vậy ... gì?"
Kỳ Thịnh , cúi , tiến gần hơn một chút.
bất động , bàn tay nắm chặt lấy ga giường bên lớp chăn, lòng bàn tay cũng ứa mồ hôi.
Hơi thở ấm nóng của phả qua vành tai , giọng trầm ấm mà rõ ràng: "Anh em..."
Tim bỗng hẫng một nhịp.
"Nghỉ ngơi cho khỏe."
Chỉ thôi á?