Này, Đừng Gọi Bừa Người Ta Là Anh Rể Chứ! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-31 13:09:31
Lượt xem: 77

1

 

Lúc nhận điện thoại của , mắng trong văn phòng sếp .

 

"Mẹ, Trình Tầm nó tỉnh ?"

 

Trình Tầm là em trai , năm nay học lớp 12, tối hôm nó tan học thêm, đang đạp xe về thì t.a.i n.ạ.n đường.

 

Nằm viện hai ngày .

 

Nếu vì lo cho nó, cũng gửi nhầm tin nhắn của bên A sang cho sếp, để mắng lâu như .

 

"Tỉnh ! Tỉnh !" Giọng đầy kích động: "Bác sĩ đang kiểm tra cho nó đây."

 

hỏi dồn: "Trông nó thế nào? Mắt, tai vẫn chứ? Còn nhận ?"

 

Mẹ im lặng hai giây.

 

giật nảy : "Bị điếc ?!"

 

"Không điếc cũng mù, chỉ là..." Mẹ ngập ngừng: "Nó cứ mấy lời linh tinh khó hiểu."

 

Bên đầu dây bỗng ồn ào hẳn lên.

 

thấy tiếng em trai gào lên đầy phấn khích: "Lẽ nào chính là đứa con trời chọn!"

 

"Mẹ! Có đang gọi cho chị ?! Mau đưa điện thoại cho con!"

 

Tiếng sột soạt vang lên vài giây: "Chị! Em chị ! Em xuyên từ năm 2035 về đấy, em, em đảm bảo cả nhà sẽ phát tài..."

 

Mặt chút biểu cảm mà cúp máy.

 

Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt nghĩ nhiều tiền lắm ?

 

Mấy hôm nay chuỗi vốn của công ty xảy chút vấn đề, tâm trạng sếp lắm, khí cả công ty đều ảm đạm.

 

Thấy gọi điện xong , các đồng nghiệp đều ném cho ánh mắt thông cảm.

 

Một đồng nghiệp thiết ghé tai hỏi nhỏ: "Trình Kiều, chứ?"

 

ngẩn : "Không mà."

 

giơ ngón cái với : "Vẫn là tâm lý vững vàng, Kỳ Diêm Vương mắng lâu như thế mà mặt vẫn biến sắc."

 

Kỳ Diêm Vương, là biệt danh bọn đặt cho sếp, Kỳ Thịnh. Cô dứt lời, liếc lưng , im bặt ngay lập tức.

 

Kỳ Thịnh từ văn phòng .

 

Dáng cao, vai rộng chân dài, ngũ quan tinh xảo chê , bộ vest vốn gì đặc sắc cũng mặc cho vài phần cảm giác cấm dục.

 

Anh điện thoại, bước thang máy. Đợi cửa thang máy đóng , khí trong công ty lập tức thả lỏng.

 

"Xem , vấn đề chuỗi vốn của công ty Kỳ Diêm Vương giải quyết xong ."

 

"Kỳ Diêm Vương cũng thật là liều mạng."

 

"Ai bảo chứ, chỉ bóc lột chúng , mà còn bóc lột cả chính ."

 

"Này Trình Kiều, với Kỳ Thịnh bạn học cùng đại học ? Anh là đàn của đúng ?"

 

Chủ đề đột nhiên chuyển sang .

 

gật đầu.

 

"Hồi đại học Kỳ Diêm Vương cũng thế ?"

 

ngẩn : "Thế nào cơ?"

 

Đồng nghiệp suy nghĩ một lát, một cụm từ: "Không tình ."

 

2

 

Kỳ Thịnh đúng là đàn của , cũng là hội trưởng Hội Thanh niên mà tham gia hồi đó.

 

Thời gian tiếp xúc với nhiều, cũng tự nhận với xem là " quen".

 

Cho nên tùy tiện về quá khứ của . hì hì cho qua mấy câu hỏi dồn của đồng nghiệp, bưng cốc nước phòng .

 

Đồng nghiệp vẫn đang chuyện bên ngoài, nhưng đầu óc chút trống rỗng.

 

Thực nãy, trong lòng ngay lập tức câu trả lời cho vấn đề đó. Hồi đại học Kỳ Thịnh là một tình ?

 

thấy .

 

Không, chỉ đây...

 

xung quanh, trong lòng rung động.

 

Công ty chúng mới thành lập bao lâu, là một công ty nhỏ mới thể mới hơn. đồ đạc trong phòng bao giờ thiếu thốn. Từ khi thực tập sinh hạ đường huyết ngất xỉu, phòng còn đặc biệt chừa một chỗ, để sô cô la và các loại kẹo đủ vị.

 

Trong nhà vệ sinh luôn chuẩn sẵn b.ăn.g v.ệ si.nh cho các đồng nghiệp nữ dùng gấp. Đi xã giao ăn uống, nếu Kỳ Thịnh thể tự thì sẽ tự , bất đắc dĩ lắm, cũng sẽ cho nhân viên nam cùng...

 

Đây đều là những chuyện nhỏ, nên ai để ý.

 

Thật Kỳ Thịnh cố hết sức gánh vác áp lực về phía ...

 

3

 

Kỳ Thịnh trở về khi chúng tan .

 

Vẻ mặt thoải mái.

 

Đồng nghiệp thì thầm: "Giải quyết xong việc , tối nay chúng cần tăng ca nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nay-dung-goi-bua-nguoi-ta-la-anh-re-chu/chuong-1.html.]

 

Đâu chỉ là cần tăng ca.

 

Rất nhanh chúng nhận tin nhắn ngày mai thể nghỉ phép lương.

 

Xung quanh im lặng hai giây, lập tức bùng nổ.

 

" yêu sếp!"

 

" yêu Công nghệ Đằng Dược!"

 

" yêu Kỳ Diêm Vương!"

 

Tiếng hô cuối cùng vang lên, cũng là lúc Kỳ Thịnh từ văn phòng.

 

Người nọ há hốc miệng, lẳng lặng vùi đầu đống tài liệu.

 

Kỳ Thịnh tức giận, chỉ thản nhiên liếc chúng một cái.

 

"Về sớm ."

 

Ánh mắt cuối cùng dừng .

 

vội vàng gật đầu: "Vâng thưa sếp."

 

Sếp , đám trâu ngựa chúng còn ở gì?

 

lập tức thu dọn đồ đạc, chuồn thôi.

 

Lúc lưng Kỳ Thịnh đợi thang máy, nhận điện thoại của : "Em trai con xuất viện , nó bảo đón con tan , cái thằng ..."

 

"Đến đón con tan hả?" nhíu mày: "Nó đến ?"

 

"Chắc là sắp đến công ty con ."

 

Mẹ Trình Tầm nhân lúc bà thủ tục xuất viện tự trốn , chỉ để cho bà một tin nhắn.

 

chỉ thấy trời đất tối sầm.

 

"Được , con , con sẽ đưa nó về nhà."

 

Sau khi cúp máy, thang máy cũng đến.

 

theo Kỳ Thịnh thang máy.

 

Không gian thang máy lớn, chúng ở hai góc đối diện, mặc dù kéo dãn cách hết mức thể, nhưng vẫn cảm thấy chật chội.

 

bóng lưng Kỳ Thịnh, chút thất thần.

 

Bất chợt thấy giọng của : "Em... bạn trai đến đón ?"

 

Bạn trai hả?

 

sững sờ.

 

Nhớ nội dung cuộc điện thoại , lập tức nhận hiểu lầm.

 

vội vàng giải thích: "Không , là em trai ."

 

Đôi mày vốn đang nhíu của Kỳ Thịnh giãn một cách khó nhận thấy, gật đầu: "Vậy là hiểu lầm ."

 

Lại im lặng.

 

dán mắt màn hình hiển thị tầng của thang máy, nó từ từ nhảy đến 1.

 

Cửa thang máy mở , liếc mắt thấy ngay cái đầu quấn băng gạc, đang ở sảnh chính ngó nghiêng xung quanh.

 

"Trình Tầm!"

 

sải bước tới: "Em chạy đến công ty chị gì?!"

 

"Chị! Chị!!" Trình Tầm mừng rỡ : "Tự dưng chị trẻ thế , em quen lắm!"

 

: "...Em lên cơn ?"

 

"Chị, em chị một bí mật." Trình Tầm ghé sát tai vẻ thần bí: "Em xuyên từ năm 2035 về đây."

 

nó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Bác sĩ đề nghị cho em khám khoa tâm thần ?"

 

Vậy mà cứ để nó ngoài như thế ?

 

Thấy tin, nó sốt ruột gãi đầu bứt tai.

 

Ánh mắt liếc qua Kỳ Thịnh đang chuyện với lễ tân, mắt nó sáng rực lên.

 

"Kia... là..."

 

Nó chỉ Kỳ Thịnh, năng cũng lắp bắp.

 

nắm lấy tay nó: "Đừng chỉ lung tung, đấy là sếp của chị!"

 

Dứt lời, một tiếng hét long trời lở đất vang rền bên tai .

 

"Anh rể!"

 

Trình Tầm giằng tay , chạy về phía Kỳ Thịnh.

 

Nó ôm chầm lấy Kỳ Thịnh, vỗ mạnh mấy cái lưng .

 

"Anh rể! Hai chúng uống rượu t.a.i n.ạ.n xe, cũng xuyên về năm 2025 cùng em ?!"

 

"Em ở đây một sợ lắm, rể! May mà !"

 

Loading...