NẮNG SỚM LÓ DẠNG TỪ TOÀ THÁP TRẮNG - Chương 7 (Hết).

Cập nhật lúc: 2025-04-07 03:47:00
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ thi đại học căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc. Tôi, ba tụi nhỏ, Trình Trình và vợ chồng nhà họ Khương cùng nhau đến đón các con.

Nhà họ Khương đứng ra mời mọi người một bữa thịnh soạn, cả bàn ăn rộn ràng tiếng cười nói.

Chỉ có một người là chẳng vui vẻ gì.

Hết hè là Trình Trình lên lớp 9, thằng nhóc này học hành cứ dở dở ương ương, muốn vào trường trọng điểm của thành phố là rất khó.

“Ba mẹ cứ mong chị thành rồng thành phượng là được rồi, coi con như cục đất bỏ đi là xong?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì hai chị gái nó đã đồng loạt quay đầu lại:

“Nghỉ hè em không được đi đâu hết, lớp học thêm đã đăng ký xong hết rồi. Khi nào rảnh tụi chị sẽ giám sát em.”

Trình Trình mếu máo, trong mắt nó lúc ấy, hai người chị luôn cưng chiều mình có lẽ đã hoá thành hai vị hung thần.

Bà Khương thương tình, bảo không vào được trường điểm cũng không sao, có thể thu xếp cho học chỗ khác.

“Không được, nó mơ đẹp quá rồi.” Hai chị em đồng thanh đáp.

Trình Trình bật khóc: “Còn công lý trên đời này không vậy!”

Khi đăng ký nguyện vọng đại học, hai chị em cùng chọn một thành phố.

Lúc Trình Trình thi chuyển cấp, cả hai còn đặc biệt bay về cổ vũ.

Kết quả thi vừa ra, thằng bé vừa khéo vượt ngưỡng chuẩn vào trường điểm đúng một điểm.

Trình Trình mừng rỡ như đỗ trạng nguyên, cầm giấy báo trúng tuyển mà nâng niu như chiếu chỉ vua ban.

Để ăn mừng, tôi với anh Vương định đưa ba đứa nhỏ đi du lịch. Ai ngờ nhà họ Khương vừa nghe tin đã nhanh tay đưa cả ba ra nước ngoài một chuyến.

Trời ơi, lúc đó tôi ghen tị phát khóc.

Năm hai đại học, Thanh Thanh có bạn trai. Con bé như bị Nguyệt Lão nhập xác, nhất quyết muốn giúp Tri Tri thoát ế.

“Mẹ ơi, mẹ thấy cậu này thế nào? Hotboy khoa con đó.”

Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì con bé đã rút lại: “Không được không được, nghe nói cậu ta có nhiều bạn gái cũ lắm.”

“Còn cậu này? Trưởng ban tụi con, học siêu giỏi luôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-som-lo-dang-tu-toa-thap-trang/chuong-7-het.html.]

“Chậc, cũng không ổn, học công nghệ thông tin dễ bị hói đầu…”

Tôi vừa tức vừa buồn cười, trêu:

“Sao tiêu chuẩn chọn người yêu cho em gái còn cao hơn con tự chọn bạn trai vậy?”

“Dĩ nhiên rồi ạ.” Con bé buột miệng, “Loại người như mấy cậu kia làm sao xứng với Tri Tri được.”

Tôi: “…”

Năm Trình Trình học lớp 12, chẳng may gặp tai nạn xe, tuy không nặng nhưng đúng lúc bị thương ở tay phải, lỡ mất kỳ thi đại học.

Hai chị gái nó lập tức bay về trong đêm, mặt mày còn căng thẳng hơn cả đứa gặp nạn. Cuối cùng chính Trình Trình phải quay lại an ủi hai chị.

“...Không sao đâu mà, chỉ là ôn lại một năm thôi. Truyền thuyết của bổn thiếu gia sẽ được kéo dài thêm một năm nữa, không tốt sao?”

Có lẽ nhờ thêm một năm chuẩn bị, Trình Trình thi rất tốt. Nếu ở chỗ chúng tôi, chắc chắn đã thành thủ khoa huyện rồi.

Lúc ấy, hai chị nó đều đã đi làm. Mỗi người đều lì xì cho em trai một phong bì dày cộm, cộng thêm của tôi và anh Vương, với cả vợ chồng nhà họ Khương, khiến thằng nhỏ cười không thấy giang sơn.

Hai chị gái chịu trách nhiệm đưa nó nhập học, còn tôi với anh Vương tiễn các con ra bến xe.

Mỗi đứa ôm lấy hai vợ chồng tôi một cái.

“Ba, mẹ, nhất định phải giữ gìn sức khoẻ, đi khám định kỳ nhé. Máy massage tụi con mua, nhớ dùng thường xuyên. Tụi con đi đây, khi nào rảnh sẽ về thăm ba mẹ.”

Bóng các con khuất dần trong ánh mặt trời rực rỡ.

Có lẽ nắng quá chói, không biết từ lúc nào nước mắt đã đong đầy khoé mắt tôi.

Anh Vương nắm tay tôi. Người đàn ông có gu thẩm mỹ kỳ lạ nhưng tấm lòng rộng lớn như trời bể, dịu dàng ôm tôi vào lòng:

“Các con đi rồi, vẫn còn anh ở đây mà.”

“Không còn ai tranh giành người vợ anh yêu thương nhất nữa rồi.”

Anh cười tươi rói: “Về thôi em, anh mới học được món thịt viên sư tử kho tàu, để anh nấu cho em ăn thử.”

Tôi bật cười qua làn nước mắt, siết c.h.ặ.t t.a.y anh:

“Ừ, về nhà thôi.”

▂ ▃ ▅ ▆ █BẠCH DẠ MỘNG ẢO█ ▆ ▅ ▃ ▂

Loading...