Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

NÀNG LÀ LÃO BẤT TỬ - 10

Cập nhật lúc: 2025-09-16 00:25:58
Lượt xem: 1,013

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Vân Phàm , phắt , mặt đầy dấu chấm hỏi:

“???!!!”

 

Hứa Tế Hải thì sụp đổ:

“Ngươi… ngươi từ ?!”

 

Ta nhún vai:

“Rõ rành rành đó mà, ánh mắt nàng Vân Phàm — nhẫn nhịn, đè nén, đầy nỗi tương tư…”

 

Hứa Tế Hải “oa” một tiếng, òa !

 

Hắn phịch xuống đất, chẳng màng thể diện, miệng há to hu hu, hai chân còn co giật mấy cái.

 

Hệt như một đứa bé ăn kẹo, bèn ăn vạ giữa chợ.

 

Đại Lang nhỏ giọng kéo tay hỏi:

“Mẹ… La di nương chẳng của Nhị thúc ? Sao nàng … thích cha con?”

 

Ta bèn cao giọng đáp:

“Cha con tuấn tiêu sái, ôn nhu săn sóc, học vấn uyên thâm, La di nương thầm mến cũng gì lạ? Có khi hồi còn ngây thơ mới nảy nở xuân tâm, từng thương cha con mà dám ngỏ, chẳng xứng, đành hạ gả cho Nhị thúc con!”

 

Hứa Tế Hải càng càng đau lòng, tiếng càng lúc càng lớn.

 

Về chúng mới nguyên nhân thật sự.

 

Thì , khi La di nương tâm bệnh, Hứa Tế Hải nghi ngờ nên cứ gặng hỏi mãi, nhưng nàng sống c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận.

 

Y lo lắng cho nàng , mới lén phòng lục lọi đồ đạc, định tìm chút manh mối.

 

Ai ngờ, lật đến tận đáy rương của nàng , phát hiện một chiếc hộp nhỏ.

 

Trong hộp, cất giữ cẩn thận, chính là một xấp thủ bút —

Toàn bộ đều là bút tích của Hứa Vân Phàm.

 

Rồi thì… phát điên luôn.

 

26

 

Toàn phủ Hầu gia ai nấy đều , mà Hứa Tế Hải nâng niu như châu báu — La di nương — kẻ nàng thật tâm tương tư, là đại ca của : Hứa Vân Phàm.

 

Ngay cả Hầu gia và Hầu phu nhân cũng vì chuyện mà đại cãi một trận long trời lở đất.

 

Hầu phu nhân mắng Hứa Vân Phàm câu dẫn La di nương.

Hầu gia thì trách bà quản gia, lập tức đoạt quyền chưởng quản trung khố, giao cho chủ trì việc bếp núc nội vụ.

 

Từ đó, Hứa Tế Hải như mất hồn, mỗi ngày như cái xác hồn, say xỉn trở về phủ bao .

 

La di nương thì còn mặt mũi gặp ai, ngày ngày nước mắt rơi như mưa.

 

Rồi một hôm… nàng treo cổ.

 

Không chết.

 

Lúc phát hiện thì chỉ còn thoi thóp một , tuy cứu sống , nhưng đứa bé trong bụng thì giữ nổi.

 

Hứa Tế Hải ôm nàng mà lóc thảm thiết.

Nàng cũng .

Nhị lang cũng .

Cả bọn nha , bà tử cũng .

 

Một đám quây như đưa đám.

 

Cuối cùng, Hứa Tế Hải hạ quyết tâm, đưa La di nương và Nhị lang rời khỏi kinh thành, đến nơi ai bọn họ, từ đầu.

 

Hầu phu nhân lóc, náo loạn, thậm chí dọa thắt cổ cũng ngăn .

Hắn tâm quyết, ai gì cũng vô ích.

 

Ngày bọn họ lên đường, La di nương đến gặp một cuối.

 

Nàng hỏi:

“Nếu năm Hứa Tế Hải phản bội, ngươi thật sự gả cho … ngươi còn cứu Đại công tử ?”

 

Ta do dự đáp:

“Không cứu. Ta sức như thế.”

 

La di nương , rơi nước mắt mà mỉm :

“Vậy thì . Tính , cũng xem như gián tiếp cứu Đại công tử một mạng.”

 

Nàng rõ, nếu khi đó nàng lên tiếng khuyên, Hứa Tế Hải nhất định sẽ cưới .

nàng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-la-lao-bat-tu/10.html.]

Sau khi bọn họ rời phủ, Hầu phu nhân liền thu dáng vẻ kênh kiệu, điều .

 

thì… đứa con duy nhất cũng cần bà nữa.

Về an hưởng tuổi già, cũng chỉ thể trông cậy Hứa Vân Phàm mà thôi.

 

27

 

Ta ở bên Hứa Vân Phàm suốt ba mươi năm.

 

Thật là… quá lâu .

 

Đại Lang cưới vợ sinh con.

 

Kho bạc nhỏ nơi núi sâu giấu từ thuở bôn ba, giờ cũng nỡ bỏ thêm ngân lượng nữa.

 

Hầu gia và Hầu phu nhân lượt qua đời.

 

Hứa Tế Hải chỉ trở về hai , đúng dịp họ qua đời, mang theo Nhị Lang, nhưng dắt theo La di nương.

 

Có lẽ… sợ nàng gặp Hứa Vân Phàm, động tình cũ chăng?

 

Hứa Vân Phàm năm mươi lăm tuổi , dung mạo vẫn tuấn nho nhã.

Cởi áo vẫn đáng ngắm, dáng hề phát tướng, ngày ngày kiên trì rèn luyện, thể vẫn còn cơ bắp.

 

… so với thuở trai tráng dồi dào tinh lực, dẫu cũng khác.

 

Ta từng ngủ với nam nhân nào lớn tuổi đến thế.

 

Vẻ ngoài của vẫn dừng ở tuổi hai mươi lăm.

mỗi ngày đều điểm trang cho già , giả phụ nhân trung niên.

Tựa như mặc gấm mà trong đêm — mà chẳng ai .

 

Không ai chiêm ngưỡng.

 

Hôm là mùng Một, cũng chẳng khác gì ngày.

Ta cùng Hứa Vân Phàm đến chùa dâng hương.

 

Hương dâng xong, bảo theo lên núi dạo bước.

 

Thị nữ bà tử đều cho lui, quanh chúng một bóng .

 

Chàng bỗng buông tay .

 

Ta nghi hoặc ngoảnh đầu .

 

Chàng mỉm :

“Nàng .”

 

Ta chấn động.

 

Chàng :

“Dung mạo thế, trẻ như , cứ kè kè bên lão già như , thật uổng quá.”

 

Ta hỏi:

“Chàng từ bao giờ?”

 

Chàng đáp:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Lâu . Ta là cạnh gối đầu của nàng, nàng một chút cũng chẳng đổi, nhận ?”

 

“Vậy… sợ ?”

 

Chàng khẽ :

“Chỉ cần nàng trách là đủ . Ta từng hứa sẽ cho nàng một mái nhà, bên đến hết đời… Chỉ là, đời nàng quá dài, còn thì sắp trọn lời hứa nữa .”

 

Chàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má :

“Đừng . Tiểu cô nương thì nên luôn vui vẻ mới .”

 

Chàng :

“Chúc Thiên Linh, tạm biệt. Nếu kiếp , nàng đến tìm sớm một chút nhé.”

 

Ta đáp:

“Được.”

 

Rồi lưng bước .

 

Trong lòng khẽ thầm nghĩ:

“Làm gì kiếp mà tìm …”

 

-HẾT-

 

Loading...