Tiêu Vân Sênh nhíu mày, cẩn thận che chở trong lòng.
- Những trang sức là tặng cho Nhu nhi, nàng là ân nhân cứu mạng của Cảnh nhi. Địa vị trong phủ nên giống như ngươi, về các ngươi liền xưng hô là tỷ , chúng như một nhà.
Vừa quên đ.á.n.h , hẳn là nên đ.á.n.h cho cái đầu heo ngu như lợn của Tiêu Vân Sênh tỉnh táo .
Lâm Uyển Nhu sợ sệt cúi đầu, yếu ớt mở miệng:
- Thiếp liễu yếu đào tơ, thể hèn mọn, dám tỷ với công chúa. Là Nhu nhi , vô cớ chọc công chúa vui, phạt cũng là đáng.
Tiêu Vân Sênh xong càng thêm đau lòng.
- Nhu nhi cần tự coi nhẹ , nàng cứu Cảnh nhi, những năm qua quán xuyến phủ công chúa, công lao to lớn. Là tiện tỳ , ... kéo xuống dùng loạn côn đ.á.n.h c.h.ế.t.
Tiêu Vân Sênh dứt lời, thị vệ của liền tiến lên định bắt Xuân Lê.
Ta mặt mày tối sầm, lên tiếng ngăn cản.
- Làm càn, đều dừng tay cho ! Lao khổ công cao? Phủ Công chúa quản lý ? Lại cần một ngoại nhân rõ lai lịch như nàng .
- Ngươi quả thực thể lý, kéo tiện tỳ xuống, chẳng lẽ lời của , Phò mã gia còn tác dụng nữa ?
Gia nhân trong phủ , nên thế nào.
Lời của Phò mã gia đúng là còn tác dụng, nhưng vẫn còn một tiểu công t.ử ủng hộ Phò mã gia mà!
Công chúa vẫn luôn yêu thương tiểu công tử.
Quả nhiên, Tiêu Văn Cảnh như một tiểu bá vương, nhảy nhót chạy đến mặt Lâm Uyển Nhu.
- Ở nhà theo cha, xuất giá tòng phu, các ngươi ngây đó gì, đều theo cha . Ai dám bắt nạt Nhu di của , sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đó.
Thân tín của Tiêu Vân Sênh dẫn theo vài gia nhân lập tức tiến lên khống chế Xuân Lê, định lôi .
Ta trừng mắt hạnh, đám gia binh lực lưỡng đằng lớn tiếng - Hừ.- một tiếng.
Khí thế hung hăng, bọn chúng lập tức dám động đậy.
Hồi thành , phụ hoàng theo lệ cũ chuẩn tùy tùng hầu hạ.
Sau hoàng đăng cơ, ban thêm cho ba trăm phủ binh.
Bọn chúng chỉ theo mệnh lệnh của , sự thiên vị của hoàng chính là chỗ dựa của .
Mặt Tiêu Vân Sênh lúc xanh lúc trắng, tức giận phất tay áo.
- Công chúa thật là uy phong, động một chút tự cao tự đại, về nhà vô cớ tát khác. Ngươi rời nhà ba năm, Nhu nhi ngươi chiếu cố cái nhà ba năm, ngươi dựa mà về phân mà bắt nạt khác, thật là điều.
Sau đó ngẩng cao cằm, vẻ thèm chấp nhặt với loại nữ nhân đanh đá như ngươi.
Thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi, Tiêu Vân Sênh con vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-tieu-bach-hoa-va-mat-nu-tieu-bach-hoa/chuong-2-lai-co-them-mot-tieu-bach-hoa-xuat-hien.html.]
- Lười với ngươi, ngươi là công chúa, ngươi cái gì cũng đúng. Uyển Nhu chúng ! Nơi dung thì tự nơi dung .
Nhi t.ử học theo cách của phụ , chụp cho cái mũ ỷ thế h.i.ế.p .
- Thiên t.ử phạm pháp cũng như thứ dân, mẫu lấy quyền thế áp , thể phục chúng. Cho dù mẫu là công chúa, chúng thích nhất vẫn là Nhu di, mẫu quyền thế đến mấy cũng đổi lòng .
Sau đó chạy đến mặt Lâm Uyển Nhu khéo léo tranh công.
- Nhu di đừng sợ, hôm nay là sinh nhật của ngươi, đừng để những kẻ liên quan phá hỏng tâm trạng của ngươi. Ta và cha chuẩn tiệc và quà sinh nhật cho ngươi.
Ánh mắt đắc ý và hả hê của Lâm Uyển Nhu gần như giấu .
Là công chúa thì thế nào, chiếm trái tim của trượng phu và nhi t.ử thì cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi.
Lâm Uyển Nhu nhút nhát :
- Sinh thần của là chuyện nhỏ, là đổi thành tiệc mừng công chúa về nhà !
Nàng kéo kéo tay áo Tiêu Vân Sênh, vô cùng tủi .
- Đừng chọc giận công chúa, nếu ...
- Nàng dám, cho dù nàng là công chúa, hiện tại cũng chỉ là của Tiêu gia .
Ta hừ lạnh một tiếng, rút roi mềm đeo bên hông, dùng sức quất, quất mạnh Tiêu Vân Sênh một roi.
Đau đến mức Tiêu Vân Sênh oa oa kêu to.
Người Tiêu gia cái gì chứ, tổ tông Tiêu gia ngươi cuồng vọng như ?
Vung roi tiếp tục quất, một bàn tay thon dài trắng trẻo nắm lấy tay .
Giọng ôn nhu như ngọc vang lên bên tai , tức khắc dập tắt cơn giận của .
- Công chúa, chớ nên động khí khụ khụ khụ...
Thanh niên tướng mạo đẽ, quân t.ử đoan chính, mặt mày như họa, khiến tâm viên ý mã, hươu con xông loạn.
Khuôn mặt tái nhợt của vì ho dữ dội mà đỏ bừng, mà đau lòng thôi.
- Sao thương tiếc thể như , bảo nghỉ ngơi trong xe ngựa, chờ sắp xếp xong viện t.ử hãy xuống nghỉ ngơi .
Đôi mắt của thanh niên trong trẻo như trăng, dáng vẻ mỏng manh như hoa nhỏ cuồng phong. Hắn nhẹ nhàng c.ắ.n môi, vô cùng bất an :
- Ta... lo lắng công chúa... hối hận. Phò mã gia xuất danh môn, chỉ là một kẻ vô danh tiểu , ánh sáng đom đóm thể tranh sáng với nhật nguyệt khụ khụ khụ...
Giọng của càng lúc càng nhỏ, như thể chìm trong bụi đất.
Đủ , đau lòng.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y , chỉ thấy mắt đáng yêu vô cùng, chỗ nào cũng khiến ý.
Rõ ràng an ủi suốt dọc đường, đến cửa nhà mà vẫn còn bất an như .