Đúng lúc ấy, Chu Kỳ bước vào.
Cô ấy thận trọng ló đầu ra, do dự mãi mới mở miệng:
“Hứa Du, tụi mình... có thể nói chuyện một lát không?”
Chu Tinh Thần nhún vai, ra hiệu chúng tôi vào nhà:
“Bên ngoài lạnh.”
Thế là hai đứa ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, mỗi người cầm một cốc nước nóng.
“Cậu...”
“Tớ...”
“Cậu nói trước đi!”
“Cậu nói trước đi!” – Cả hai cùng lên tiếng, rồi cùng ngừng lại, cuối cùng bật cười.
Chu Kỳ hơi áy náy:
“Tớ định nói từ lâu rồi, mà ngại quá.”
Cô ấy ngẩng đầu lên.
Trong nhà ấm áp, làm má cô ửng đỏ.
Cô ấy nói:
“Hồi trước... tớ từng thích Chu Tinh Thần.”
Tôi theo phản xạ mím môi.
Cô ấy vội vàng nói thêm:
“Giờ thì không nữa! Giờ tớ giải quyết xong hết rồi!”
Tôi luống cuống:
“Thật ra... chuyện đó cũng là tự do cá nhân thôi.”
Cô ấy ngại ngùng cười:
“Hôm đó, Chu Tinh Thần hỏi tớ có thể đi cùng chọn quà không.
Tớ còn tưởng... còn mong là cậu ấy thích mình...”
“Vì cậu ấy bảo muốn tặng cho người mình thích.”
Chu Kỳ nhìn về phía quả cầu thủy tinh:
“Thì ra là cậu.”
Tim tôi khẽ rung lên.
Bỗng chốc không biết nên nói gì.
Một cô gái tuổi mới lớn, có người trong lòng, mang theo hy vọng cùng người ấy đi chọn quà...
Sau cùng mới nhận ra tất cả chỉ là ảo mộng.
Chắc hẳn... sẽ rất đau lòng.
Cô cười nhẹ:
“May mà bây giờ, tớ không thích cậu ấy nữa rồi.”
Thích hay không, ánh mắt không biết nói dối.
Nhưng cô đã nói không thích nữa, tôi cũng gật đầu:
“Ừ.”
“Chuyện hai người ở cùng nhau, tớ chưa nói với ai đâu.
Kể cả...” – Cô ngập ngừng, không nói tiếp.
Chu Kỳ đặt món đồ xuống, đứng dậy.
Tôi bước lên hai bước, khẽ kéo tay cô, nhỏ giọng cảm ơn.
Cô ấy mím môi, nói:
“Hứa Du, cố lên nhé.”
Tiễn cô ấy ra cửa, tôi liền thấy Chu Tinh Thần đang đứng cạnh hai người tuyết, cười ngốc nghếch nhìn tôi.
Cậu ấy nhặt cành cây, nguệch ngoạc viết xuống tuyết hai cái tên.
Một cái là Hứa Du.
Một cái là Chu Tinh Thần.
Chúng nắm tay nhau giữa bãi tuyết.
Tôi mở món quà Chu Kỳ tặng ra – là hai đôi găng tay.
Đồ đôi.
“Chu Kỳ là cô gái tốt.” – Tôi cầm găng tay, khẽ nói.
“Ừ. Chúc cô ấy tương lai rực rỡ.” – Chu Tinh Thần cất quà lên kệ, quay sang nói:
“Hứa Du, những gì tôi nói với cậu đều là thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-thang-ay-cau-la-tat-ca/chuong-7.html.]
“Tôi chỉ thân với mình cậu.”
Chỉ thân với cậu thôi.
Chỉ... thích cậu.
Tôi nói:
“Tớ biết mà.”
Ngày nhận kết quả thi cuối kỳ, hiếm lắm mới có tuyết lớn.
Chu Tinh Thần một tay đỡ tôi, tay kia xách ly trà sữa.
“Cẩn thận đấy!” – Cậu ấy kiên nhẫn dặn tôi.
Tôi lắc đầu tung tăng chạy lên phía trước, hét toáng:
“Chu Tinh Thần giỏi quá trời luôn!”
Cậu ấy cười phía sau, như chẳng làm gì được tôi.
Chu Tinh Thần thi học kỳ này nhảy vọt 300 hạng.
Tuy vẫn còn lẹt đẹt cuối bảng, nhưng ít ra không đến mức thảm họa nữa.
Hai đứa phá lệ mua trà sữa ăn mừng.
Khi đi vào hẻm nhỏ, tôi gặp lại một người quen lâu lắm không gặp.
“Hứa Du, cuối cùng ba tìm được con rồi.”
Ly trà sữa trong tay rơi xuống đất, trân châu văng tung tóe.
“Ba...”
Đúng là đã lâu không gặp.
Người đàn ông trước mặt quầng thâm dưới mắt càng rõ, ánh mắt sắc như thú săn thấy mồi, khiến người ta lạnh sống lưng.
Tôi theo bản năng rụt người về sau, trốn sau lưng Chu Tinh Thần.
Ông ta bước tới, sải chân lớn:
“Tiểu Du, sao lại không nhận ra ba rồi hả?”
Nỗi sợ trong lòng tôi càng dâng cao.
Chu Tinh Thần gạt mạnh tay ông ta ra:
“Tránh xa cô ấy ra!”
Bố tôi đứng thẳng người, đánh giá Chu Tinh Thần:
“Thằng oắt con nào đây, dám dụ con gái người ta bỏ nhà đi à?”
Ông ta nói lớn tiếng đến mức cả sân đều nghe thấy.
Xung quanh đã có hàng xóm ló đầu ra nhìn.
Tôi do dự định bước lên, thì bị Chu Tinh Thần kéo lại:
“Đừng đi.”
Bố tôi như đạt được mục đích, cười cười nói:
“Trẻ con mà, tôi hiểu. Nhưng cậu dẫn con gái tôi đi, tôi không thể không tính sổ.”
“Ông muốn gì?” – Chu Tinh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trừng mắt nhìn ông ấy.
Bố tôi giơ năm ngón tay lên lắc lắc:
“Năm ngàn, con bé này tôi giao cho cậu.”
Trời lạnh cắt da, hoặc cũng có thể là linh hồn tôi đang rét buốt.
Tôi từng nghĩ đến chuyện cắt đứt với tất cả, nhưng khi một cuộc giao dịch trơ trọi bày ra trước mắt, tôi chỉ thấy đau lòng.
Mắt tôi mờ đi,
Ánh sáng phía trước bị bàn tay to lớn che khuất.
Tôi nghe thấy giọng Chu Tinh Thần.
Cậu nói: “Được.”
“Một tháng, tôi sẽ đưa ông đủ tiền.
Giờ thì biến đi.”
Tôi vô thức lắc đầu.
Chu Tinh Thần làm gì có tiền?
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Chúng tôi – hai đứa trẻ không cha không mẹ, vật lộn từng ngày đã đủ khó khăn.
Một cốc trà sữa thêm trân châu cũng đã là phần thưởng xa xỉ.
Năm ngàn…
Là con số trên trời.
Tôi không muốn.