Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NĂM THÁNG ẤY, CẬU LÀ TẤT CẢ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-05 12:05:41
Lượt xem: 642

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giống như bức màn được vén lên, tôi nhìn thấy một mặt khác của Chu Tinh Thần.

 

Vì vậy tôi đón lấy bát cháo, ngoan ngoãn nói:

“Cảm ơn.”

 

Chu Tinh Thần lập tức khựng lại:

“Bà Giang nói gì với cậu rồi!?”

 

Tôi vùi đầu vào bát cháo, không trả lời.

 

Dĩ nhiên là kể đủ thứ chuyện xấu của cậu ấy hồi nhỏ.

 

Ví dụ bị chó rượt đến rơi cả quần.

 

Ví dụ không mang chìa khóa, phải đứng lên ba viên gạch trèo cửa sổ, kết quả bị gạch đập vào đầu để lại sẹo.

 

Hoặc như... món cậu ấy giỏi nhất là cháo bí đỏ táo đỏ – vì mẹ cậu thích ăn.

 

Nhưng ngày bà mất, bảo cậu ấy ra ngoài mua nguyên liệu.

 

Khi về, bà đã không còn nữa.

 

Từ đó về sau, cậu không nấu món ấy nữa.

 

Giờ tôi cầm bát cháo kê trong tay, cảm nhận hơi ấm.

 

Người trước mặt cũng đang tỏa nhiệt.

 

Tôi nghĩ, hôm nay trốn học … cũng xứng đáng. Tôi đã biết được nhiều thứ về Chu Tinh Thần

 

Hôm sau tôi khỏi hẳn.

 

Ở trường, không những không bị phạt vì nghỉ học mà còn được miễn tập thể dục vì vừa ốm.

 

Còn Chu Tinh Thần... thì bị phân công dọn nhà vệ sinh cả tầng.

 

Tới khi trăng lên cao, hai đứa mới rời trường.

 

“Đừng đi gần tôi quá, tôi hôi lắm đấy!” – Cậu ấy khoanh tay, đi cách tôi ba mét, như thể sợ bị tôi ăn tươi.

 

Tôi cố tình chọc tức, nhảy từng bước theo những viên gạch lại gần cậu.

 

“Vậy có gần không? Còn thế này thì sao? Còn thế này?”

 

Mặt cậu ấy càng lúc càng đỏ, ngay trước khi bùng nổ, một giọng nói vang lên:

“Chu Tinh Thần…”

 

Xong người đó ngập ngừng quay sang tôi:

“Hứa Du?”

 

Đèn đường lờ mờ, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra cô ấy.

 

Chu Kỳ – tay đang cầm thìa kem vani, còn chưa kịp ăn.

 

Chỉ sững sờ đứng đối diện chúng tôi.

 

Tôi ngượng ngùng kéo khóe miệng:

“Chào học phó…”

 

Chu Kỳ gần như bỏ chạy, như thể có con sói lớn đuổi theo sau.

 

Tôi còn chưa kịp nhắc cô ấy nhìn đường.

 

Chu Tinh Thần nhìn tôi một lúc rồi hỏi:

“Cậu muốn ăn kem của cô ta à?”

“Cậu không phải thích ăn socola sao?”

 

“... Đây đâu phải trọng điểm chứ!”

 

Cậu ấy vỗ vai tôi, tay kia phất lên giành lấy cặp sách:

“Thôi được rồi, không sao đâu.”

 

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy:

“Không sao là sao? Hai người quen thân lắm hả?”

 

Chu Tinh Thần hơi bất lực, thở dài:

“Đừng kiếm chuyện nữa, Hứa Du.

Tôi chỉ thân với mình cậu thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-thang-ay-cau-la-tat-ca/chuong-6.html.]

……

Vài ngày sau đó, Chu Kỳ cứ tránh mặt tôi.

 

Mỗi lần nhìn thấy tôi là chạy còn nhanh hơn thỏ.

 

Kết quả là bàn tay đang giơ lên chào của tôi luôn đành dừng lại lơ lửng giữa không trung.

 

Thêm nửa tháng nữa trôi qua.

 

Chu Tinh Thần bị tôi lôi ra luyện làm bài tập mỗi ngày, tóc rụng gần nắm.

 

Cậu ấy chịu không nổi, lén chép bài, gian lận sau lưng tôi – bị tôi bắt tại trận.

 

“Tiểu thư Hứa, xin người tha mạng cho kẻ hèn này được không?”

 

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt trong veo sáng rỡ.

 

Tôi tự nhủ trong lòng:

Tuyệt đối không được để nhan sắc làm lung lay ý chí.

 

Rồi hô to:

“Không được!”

 

Cậu ấy thở dài một tiếng, xụi lơ nằm vật ra ghế, không chịu dậy.

 

Tôi vỗ nhẹ cái đèn bàn, nhìn nó chớp lên rồi từ tốn nói:

“Chu Tinh Thần, cậu học đàng hoàng đi.

Chúng ta cùng nhau tiến lên.”

 

Thời gian như ngừng lại.

 

Chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ khẽ gõ vào cánh kính.

 

Một lúc sau, cậu ấy ngồi dậy, cam chịu cắn bút:

“Giảng lại lần nữa đi, cô giáo Hứa.”

 

Cậu không nói gì, nhưng trong mắt cậu, tôi nhìn thấy rõ ràng:

“Ừ, tập trung vào.”

 

Chớp mắt đã sang đầu đông.

 

Thành tích của Chu Tinh Thần cải thiện rõ rệt, ít nhất là không còn đứng chót bảng.

 

Ngay cả cô chủ nhiệm cũng dịu giọng với cậu ấy hơn nhiều.

 

Tôi cầm bài kiểm tra tháng, quay lại nhìn cậu cười trộm.

 

Nhưng vừa quay đầu lại thì đụng ngay ánh mắt của Chu Kỳ.

 

Tôi cười gượng, còn cô ấy thì cúi đầu thật nhanh.

 

Tôi thở dài. Không biết làm sao để hòa giải, nhưng cuộc sống vẫn bình lặng trôi đi, có vẻ cũng chẳng có gì đáng ngại.

 

Lúc tuyết rơi lần đầu tiên, Chu Tinh Thần dựng một người tuyết cho tôi ngay trước cửa.

 

Tôi đẩy cửa sổ, liền thấy chú người tuyết với cái mũi cà rốt dài và đôi mắt đá đen lấp lánh, nở nụ cười vô lo vô nghĩ.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

“Hứa Du!” – Chu Tinh Thần bê cả đống tuyết gọi tôi từ dưới cửa sổ:

“Ra chơi đi!”

 

Trong lúc ném tuyết, cậu ấy ném đầy người tôi, làm tôi giận dữ.

 

Sau đó cậu nằm yên bị tôi c/h/ô/n sống trong tuyết.

 

“Tiểu Tinh! Tiểu Du!” – Bà Giang gọi to từ cửa:

“Chụp kiểu ảnh nào!”

 

Chúng tôi chụp bức ảnh đầu tiên.

 

Cô gái trong ảnh cười tươi tắn.

 

Chàng trai chỉ nghiêng đầu nhìn cô – như thể đang nhìn cả thế giới.

 

Khi đó tôi đâu ngờ,

 

Đó sẽ là tấm ảnh duy nhất trong suốt bao năm.

 

Là thứ duy nhất giúp tôi giữ vững tinh thần trong vô vàn khoảnh khắc sụp đổ về sau.

Loading...