Trong lịch sử Vân Tiêu Các, từng ai trải qua khóa tu đầu tiên một cách đẫm nước mắt như Diệp Ninh. Không vì luyện tập khó khăn… mà vì nàng khiến dạy nàng .
Sáng tinh mơ, khi những tia nắng đầu tiên chiếu lên sườn núi, Huyền Phong tịnh phòng, tay đặt lưng, áo trắng phất nhẹ.
Còn Diệp Ninh… ôm gối co giường như mèo, gương mặt biểu tình phẫn nộ:
— Ta , buổi sáng với là kẻ thù! Ngươi dạy buổi trưa ?
Huyền Phong liếc nàng, ánh mắt bình thản như mặt nước đóng băng:
— Đệ t.ử tu đạo dậy từ giờ .
— là t.ử xuyên mà.
— Không chế độ ưu tiên.
Diệp Ninh thở dài thườn thượt, lết xuống giường như con cá vớt khỏi thau.
— Thôi , … đừng như thể ngươi đang dẫn pháp trường .
Tịnh phòng dành cho nhập môn đỉnh núi phụ. Nơi đó yên tĩnh đến mức tiếng bướm vỗ cánh. Huyền Phong chỉ tấm bồ đoàn tròn:
— Ngồi xuống. Thẳng lưng. Điều tức. Tĩnh tâm.
Diệp Ninh xuống, nhắm mắt nghiêm túc.
Được đúng… ba giây.
— Sư phụ.
— …
— Sao ở đây ít cây ?
— Nàng tĩnh tâm .
— tĩnh nổi. Ngồi xuống là tâm chạy lung tung.
Huyền Phong kiên nhẫn đến mức các trưởng lão chắc bật vì cảm động.
— Tĩnh tâm nghĩa là để tâm chạy.
— Không chạy . Tâm chân dài lắm, chạy nhanh như vận động viên chuyên nghiệp á.
Huyền Phong nhắm mắt hít sâu — thứ tư trong buổi sáng.
— Diệp Ninh. Ngồi yên.
— Rồi …
Nàng nhắm mắt . Gió thổi nhẹ. Không gian an tĩnh.
Ba giây .
— Sư phụ…
— …
— Bên ngoài con chim quá!
— …
— Sư phụ ơi nó màu xanh nè—
— Diệp Ninh. — giọng trầm xuống.
Nàng rụt cổ, ngay ngắn trở .
Lần , nàng cố gắng lâu hơn — hẳn năm giây.
Rồi đột nhiên…
— Hắt xì!!!!
ẦM!
Linh khí trong phòng d.a.o động mạnh như sóng biển. Một cái lư hương cách đó 3 bước nổ tung như pháo tết. Tro bay mù mịt.
Huyền Phong vẫn đó, mặt đổi sắc, chỉ tóc áo phất nhẹ vì sóng khí.
Còn Diệp Ninh thì mở mắt, hoảng hồn chiến tích:
— Ta… xin ! Ta chỉ thấy ngứa mũi thôi mà!
Huyền Phong xoa trán:
— Nàng học cách giữ khí. Không để khí tung hoành khắp nơi như .
Nàng xụ mặt:
— Ngươi tưởng … còn giật hơn ngươi nữa.
Sau một hồi dọn tịnh phòng (chủ yếu là Huyền Phong dọn, nàng với ánh mắt áy náy), hai thầy trò bắt đầu bài tập thứ hai: cảm nhận linh lực trong thiên địa.
Huyền Phong giảng giải, giọng nhẹ nhưng rõ:
— Nàng tập cảm nhận luồng khí mỏng trong khí. Linh lực sẽ tự nhiên tụ —
— Ta thấy ! — nàng nhảy cẫng — Ta thấy luồng sáng kìa!
— … Không luồng sáng nào cả.
— Ờ thì… tưởng tượng mà.
Huyền Phong im lặng 3 giây.
— Không cần tưởng tượng. Chỉ cần cảm.
— Cảm bằng gì? Tai? Mũi? Hay linh hồn?
— Bằng tâm.
— Tâm bây giờ đang hỏi “ăn trưa món gì” đó.
Huyền Phong:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-tay-chuong-mon-cham-trung-thien-menh/chuong-3-bai-hoc-dau-tien-tam-thi-phai-tinh-nhung-nang-thi-khong.html.]
“… Ta .”
Cuối cùng, nỗ lực giằng co giữa “sư phụ kiên nhẫn” và “ t.ử tập trung”, Diệp Ninh cũng yên một lúc.
Gió thổi nhẹ. Lá rơi xuống vai nàng. Mọi thứ an tĩnh một cách hiếm hoi.
Huyền Phong nàng, giọng dịu đôi chút:
— Đó. Chính là như . Giữ thở đều. Để tâm lắng xuống—
— Sư phụ.
— …
— Ta nhớ .
— Cái gì?
Nàng mở mắt, ánh thật sự nghiêm túc:
— Ta thích ăn bánh bao nhân thịt.
Huyền Phong:
“….”
Sát na , chiếc chung bên cạnh nứt một đường nhỏ.
Anh cảm giác đang dạy đạo nữa, mà đang chịu một kiếp nạn trong đời.
… đúng lúc Huyền Phong định tuyên bố buổi học kết thúc thì Diệp Ninh nhíu mày.
Nàng đưa tay sờ khí mặt, đôi mắt tập trung kỳ lạ.
Một luồng khí nhè nhẹ tụ đầu ngón tay nàng — mạnh, rõ, nhưng là thật.
Huyền Phong giật .
— Nàng… cảm ?
— Ờ. Ta nghĩ… chắc là cảm .
Nàng nhíu mày — vẻ mặt nghiêm túc hiếm hoi.
— Ấm ấm, nhẹ nhẹ, như khói nhưng khói.
Huyền Phong nàng thật kỹ.
— . Đó là linh lực.
Diệp Ninh nheo mắt:
— Vậy nghĩa là… cũng thiên phú hả?
Huyền Phong nhẹ gật đầu:
— Không tệ.
Cớ mà trong lòng chút… vui?
niềm vui kéo dài đúng một thở.
BÙM!
Luồng linh lực yếu ớt … hiểu nổ tung như pháo hoa.
Cả tịnh phòng đầy tro bụi.
Nàng thổi bay một vòng, tóc tai rối tung như tổ quạ.
Huyền Phong giữa trung tâm vụ nổ, áo vẫn trắng, vẫn thẳng, chỉ … khóe mắt giật.
Diệp Ninh bật dậy, ho khan:
— Ta… vẫn còn sống chứ?
— Ta cũng đang tự hỏi… — Huyền Phong thở dài — Nàng rốt cuộc là thể chất gì?
Nàng phẩy tro tóc, phụng phịu:
— Không . mà… thấy vui á.
— Vui? Vì cái gì?
— Vì đầu tiên trong đời… tu chút xíu!
Khoảnh khắc đó, nụ tươi như nắng của nàng sáng đến mức phủi bay màn tro bụi.
Lần đầu tiên, Huyền Phong nàng bằng ánh mắt sư phụ… mà giống như đang một điều gì đó … khó lý giải.
— Sư phụ.
— Hửm?
— Ta quyết tâm . Ta tu thành tiên.
Nàng chống nạnh, mắt long lanh:
— Để mai mốt còn về… đập mặt mấy treo lên cây!
Huyền Phong:
“… Ít nhất động lực tệ.”
Và thế là buổi học đầu tiên của nàng kết thúc, thành công lắm… nhưng cũng đến mức đại họa.
Ngoại trừ chuyện…
hai cái lư hương, ba cái bàn, một cái chuông đồng trong tịnh phòng nay thành phế phẩm.
Huyền Phong đống tàn tích, khẽ :
— Ngày mai… chúng sẽ học bài mới.
Diệp Ninh hớn hở:
— Bài gì?
— Bài “Kiềm chế chính nàng”.