Khi mẫu trở về, bà ôm hôn lấy hôn để, hề ghét bỏ mặt đầy nước dãi.
“Tuế Tuế, con đúng là bảo bối ngoan của mẫu !”
Ta chẳng hiểu xảy chuyện gì, chỉ vung vẩy tay, hớn hở:
“Bảo bối! Tuế Tuế là bảo bối!”
Phụ và ca ca cũng về đến, mặt ai nấy đều rạng rỡ niềm vui.
Mẫu ôm chạy đón, tươi rạng rỡ.
“Lúc đầu Tuế Tuế bảo mở cửa hàng quần áo ở góc phố, còn nửa tin nửa ngờ. giờ thì thấy đúng là chọn chuẩn cần chỉnh! Các gì về chỗ đó ?”
“Chỗ đó hôm nay khai trương một trường giữ trẻ! Từ sáng đến tối đều nữ nhân dắt con qua , ai nấy đều sẽ ngang tiệm !”
“Còn nữa, cái loại vải mà Tuế Tuế chỉ hôm , cứ tưởng là vải mốt dân Kinh thành chê , nên chỉ may thử vài bộ thôi. Ai ngờ , hóa lớn thích, chứ bọn trẻ thì mê lắm! Mới một ngày mà bán sạch sành sanh !”
“Nếu cứ đà , đến nửa tháng là lấy vốn, tháng đầu lãi . Trời ơi, cuộc sống càng lúc càng khấm khá!”
Mẫu càng kể càng vui, tít mắt, ôm hôn thêm mấy cái nữa.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ta khoái chí, ca ca liền đón từ tay mẫu , ôm lòng.
“Con cũng tin vui kể cho mẫu đấy.”
“Chắc mẫu còn nhớ quyển sách mà con cho Tuế Tuế mấy hôm chứ? Chính là quyển mà Tuế Tuế chỉ bừa đó.”
“Hôm nay lúc con chữ trong thư phòng, con chép một đoạn trong sách đó. Không ngờ từng mua tranh chữ của con tới nữa. Lần chỉ trả giá cao, mà còn khen ngợi nội dung đó ngớt lời, hỏi con hiểu gì thêm …”
“ lúc , phụ đến đón con buổi chầu. Mẫu đoán xem đó là ai?”
Mẫu tò mò hỏi: “Ai ?”
Ca ca bất ngờ bóp má một cái:
“Tuế Tuế đoán là ai nào?”
Ta bóp má khẽ khàng mà khúc khích:
“Rồng! Là rồng!”
Nét mặt ca ca bỗng đổi, liếc phụ một cái, cả hai như hiểu điều gì, cùng với mẫu :
“Là Thánh thượng vi hành!”
“Mẫu , con thật sự gặp quý nhân !”
“Trước đây vì khác gian lận mà mất suất khoa cử, con cứ nghĩ đời sẽ mãi vùi dập. Ai ngờ !”
“Thánh thượng , với tài năng như con, chỉ bán chữ bán tranh thì uổng phí quá, nên Người quyết định phá lệ, đưa con thẳng Hàn Lâm Viện!”
Vừa dứt lời, đôi mắt mẫu đỏ hoe.
Bà ôm lấy , mà bật như một đứa trẻ.
“Tốt quá … thật quá… Mẫu cứ nghĩ, Hoán nhi của mẫu chỉ ôm chí lớn mà cả đời chẳng ai đến…”
mẫu còn kịp rơi nước mắt, thì phụ mỉm lên tiếng…
“Phu nhân đừng vội , kẻo lát nữa chịu nổi .”
Mẫu ngơ ngác về phía phụ .
“Hoán nhi Hàn Lâm Viện là đúng vị trí của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-nao-cung-gap-may-man/3.html.]
“Còn , hôm nay thăng chức.”
“Nguyên đại học sĩ tiền nhiệm của Hàn Lâm Viện chỉ ăn , nhũng nhiễu bao nhiêu, khiến Thánh thượng nổi giận. Người hạ lệnh điều tra bộ Hàn Lâm Viện. Kết quả khi rà soát, chỉ còn là trong sạch.”
“Thánh thượng lập tức chỉ đích danh , bổ nhiệm Thủ tọa Đại học sĩ, triều, tham dự việc chính sự…”
“Ê! Phu nhân! Sao xúc động đến ngất xỉu thế?”
“Mẫu ! Mau tỉnh !”
“Mẫu ~ tỉnh ~ Mẫu ~ phát tài~~”
Mẫu dần dần tỉnh , ôm lấy , .
Cả nhà vây quanh an ủi, dỗ dành một lúc lâu.
“Giờ nghĩ , quyết định đúng đắn nhất trong đời chính là hôm đó chợ mua rau, thấy Tuế Tuế và đưa con bé về nhà.”
Cả nhà đều vui mừng đến rạng rỡ.
Mọi vui, cũng vui.
Thế là vỗ tay, hớn hở hô to:
“Thăng quan, phát tài!”
Cả nhà bật ha hả.
4.
Chớp mắt mười ba tuổi .
Ban ngày, để tiện chăm sóc , mẫu thường đưa đến cửa hàng cùng bà.
Hôm , mẫu đang bận cắt may quần áo mới, còn thì chiếc ghế nhỏ, hai chân đung đưa, chơi với cái trống lắc mà ca ca mua cho.
Mẫu dặn cẩn thận, đừng để ngã xuống.
Bỗng nhiên, một cỗ xe ngựa sang trọng dừng cửa tiệm.
Ta cỗ xe , trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Hình như từng thấy nó ở đó.
Ta đưa tay gãi đầu, cố nhớ , nhưng nghĩ thế nào cũng nổi.
Trong xe tiếng chuyện vang lên:
“Mẫu , cái con chổi hút vận khí của con c.h.ế.t mà con vẫn xui xẻo thế ?”
“Hôm qua thì phạt vì chép sai sách, hôm thì ngã ngựa khi đá cầu, hôm nữa thì nhị hoàng t.ử b.ắ.n tên chệch hướng, suýt nữa trúng con con mất mạng…”
“Trình nhi , mẫu cũng đau lòng lắm, con là phúc tinh mang mệnh rồng mà…”
“Nghe phu nhân An Quốc công và Định Bình hầu tiệm may đồ , bọn trẻ nhà họ mê lắm. Mẫu đưa con tới vài bộ đồ mới, trút hết cái vận xui xẻo của con , đuổi cho khuất cái âm khí của con tiện nhân !”
…Giọng … cũng quen vô cùng.
Ta tò mò ngẩng đầu ngoài.
Đến khi trong xe bước xuống, sững sờ.
Rồi rụi một cái, ngã từ ghế xuống đất.