Lâm Thiên Kim âm thầm giúp lo liệu hồ sơ đăng ký, chọn nơi xa nhất là Châu Âu. Sau khi tất thứ, chỉ cần thi đại học cho lệ, thể lên đường.
Trước kỳ thi, còn tiễn Bùi Ngang thi suôn sẻ.
Mọi thứ sẽ sai sót. Cậu sẽ học hành thuận lợi, gặp bạn bè mới trong ngôi trường mới. Cuộc sống sẽ còn cần dưa muối và cháo trắng nữa, cũng cần b.a.o n.u.ô.i . Có lẽ, sẽ ít cô gái thư tình cho , dù cũng ưu tú đến .
Chỉ cần nghĩ đến tiền đồ xán lạn của Bùi Ngang thôi, vui đến phát rồ, hạnh phúc chảy nước mắt. Bùi Ngang như , cuối cùng cũng đền đáp bao khổ cực.
Đương nhiên, cũng tệ.
Trước kỳ thi, Lâm Thiên Kim lén lút chuyển cho tháng lương cuối cùng. Sợ nỡ, cô còn ha hả. Vì đang ở trong nhà vệ sinh nữ, nên cô giấu giếm, âm lượng lớn.
“Thôi nào, cảm ơn vất vả giúp ‘giáo dục’ Bùi Ngang suốt thời gian qua. Tiền thưởng nhận chứ?”
“Nhận , cảm ơn sếp.”
Cô tiện tay nhét vé máy bay cho , kịp những điều cần lưu ý thì một cô gái chạy cửa, cô đỏ mặt, đưa cho một gói băng vệ sinh.
“Bạn trai đưa. Ê, trai thật đấy. Đang đợi ngoài cửa kìa.”
và Lâm Thiên Kim .
Lúc bước khỏi nhà vệ sinh, thấy Bùi Ngang cách đó xa. Chân Lâm Thiên Kim mềm nhũn, hình như cô thấy bình luận, sợ hãi ôm đầu bỏ chạy.
Chỉ còn và Bùi Ngang. Mặt bóng tối che khuất gần hết, chỉ chằm chằm .
“ thấy hết , đây là trò chơi của hai ? thấy trong nhà vệ sinh mãi về lớp, sắp đến kỳ kinh… Ha, là tự đa tình .”
Tim thắt , định bước tới giải thích, nhưng Bùi Ngang ngắt lời . Biểu cảm trở vẻ thờ ơ như đầu chúng gặp mặt.
“Đừng dùng tiền để sỉ nhục .”
nhắc nhở: “Yên tâm, hề tiêu một xu nào cho . săn đồ miễn phí để nuôi thôi.”
Nỗi buồn mà Bùi Ngang đang ấp ủ cứng đờ một lúc. Cậu , lạnh lùng : “Tiền ở , tình yêu ở đó. Cậu còn giải thích gì nữa ?”
ôm chặt ví tiền, dám gì.
Không đợi câu trả lời, Bùi Ngang cứ thế rời , bóng lưng thẳng như cây tùng.
cũng đuổi theo. Ngay từ đầu , chúng là mối quan hệ lợi ích thuần túy. b.a.o n.u.ô.i , dùng phiếu giảm giá của , nhường phần trứng miễn phí của súp cho . Duy chỉ tình cảm là thể động tới.
Nhìn rời , nhận , Bùi Ngang cao lên, lưng thẳng tắp, bờ vai rộng thể mặc chiếc áo đồng phục. cảm giác hài lòng của nuôi chú heo gầy ốm ban đầu. Dù thì, thế giới của Bùi Ngang rộng lớn lắm, chỉ là một qua đường mà thôi.
Trong lòng cảm thấy trống rỗng, lẽ là do đói.
Sau khi chia tay Lâm Thiên Kim, đến tiệm tạp hóa, tự thưởng cho chiếc đùi gà. Vừa định để cho Bùi Ngang một cái thì chợt nhớ , chúng mới tuyệt giao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-do-dua-nao-cung-co-cai-kho-cua-minh/chuong-5.html.]
Mùi vị đùi gà đổi, còn ngon nữa. Ngay cả cháo trắng cũng thể sánh bằng.
Ôi, nhớ dưa muối .
Sau khi tuyệt giao, chúng trở dáng vẻ xa lạ như ban đầu. tiếp tục lẻ loi một , cũng đơn độc về về.
Đám học sinh “bữa sáng trung lưu” quấn lấy Bùi Ngang đang lạc lõng. Chúng chế giễu dưa muối và cháo trắng của .
Cuối cùng thể yên nữa, dậy định dạy dỗ lũ học sinh du côn đó, nhưng xung quanh vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, Bùi Ngang hất bát cháo lên đầu tên cầm đầu. Ánh mắt Bùi Ngang lướt qua mặt , cúi đầu, khẽ.
“ là khó ăn thật. sẽ ăn nó nữa.”
ôm hộp đồ ăn sáng, ngượng nghịu xuống.
Cuốn sổ bài tập tổng hợp các năm vốn bàn cũng biến mất dấu vết, xuất hiện bàn của khác.
Trên bảng chọn nguyện vọng dán tường lớp học, Bùi Ngang di chuyển tên xa khỏi vị trí bên cạnh tên . Lúc đó, chính tươi, dán nguyện vọng của chúng sát .
cũng tự hiểu, cố gắng hàn gắn mối quan hệ nữa.
Ngày tháng trôi qua, đêm cuối cùng kỳ thi, học sinh thu dọn hành lý và về nhà.
Nhiều lấy sổ lưu bút . Để ké chút vía may mắn của học thần, họ tìm Bùi Ngang ký tên lên áo đồng phục, nhờ điền sổ lưu bút, hẹn giàu sang đừng quên .
lén xin một tờ từ khác, lời chúc, để bàn Bùi Ngang.
[Chúc thi , Hoa Đại chờ .]
Khi , thấy Bùi Ngang lướt qua tờ giấy vò nát và ném . Cổ họng nghẹn , cố nén sự cay xè nơi sống mũi, cầm cặp sách lên bước .
Lúc đợi xe buýt ở trạm dừng, vài con trai chạy qua bên cạnh, chúng khúc khích .
“Sắp thi Đại học mà nó chỉ một đôi giày thôi ? Bị ném xuống nước , còn ngốc nghếch chạy xuống tìm?”
“Ồ, thằng ngốc đó tên là Bùi Ngang đúng ? Học giỏi thật, nhưng quá nghèo, loại dù cố gắng đến thì cũng chỉ công cho công ty của bố tao thôi.”
“Ai bảo nó !”
túm cổ áo một đứa trong chúng, hỏi Bùi Ngang đang ở ?
Trước khi , đá cho mỗi đứa một đá.
“Số ! Sau sẽ ông chủ lớn, thành công rực rỡ, thu mua cả công ty của bố mày luôn! Dám linh tinh nữa là tao đ.á.n.h chúng mày đấy.”
Theo hướng chúng chỉ, dốc lực chạy tới.