Nữ tử giả mạo mỉm như hoa, từ trong tay áo lập tức vung vài cây ngân châm.
Kiệu nhỏ, đủ chỗ tránh né. Tạ Trường Cảnh nhất thời thế tấn công hiểm ác áp chế.
Người bên ngoài nhận thấy điều bất thường, vội vàng hạ kiệu, vén màn.
Ngay khoảnh khắc , Tạ Trường Cảnh cũng rút kiếm giấu trong tay áo, một nhát đ.â.m thẳng tới.
ngờ, nữ tử tránh, cũng lui.
Ngay lúc rèm vén lên, nàng chủ động lao về phía , để mũi kiếm đ.â.m trúng thể.
Phố chợ đông đúc, chen chúc.
Một màn m.á.u phun tung tóe khiến dân chúng kinh hoảng hét lên.
Đường phố lập tức đại loạn.
Sắc mặt Tạ Trường Cảnh lập tức đại biến, cuối cùng cũng hiểu trúng kế của .
quá muộn.
Chưa đầy nửa canh giờ, tin “Hạ tiểu thư Thái tử đ.â.m c.h.ế.t giữa đường” lan truyền khắp kinh thành.
Lại thêm những tin đồn đó rằng Hạ tiểu thư gả cho Thái tử, dân chúng càng tin chắc Thái tử si mê nàng, liên tục ép buộc thậm chí cưỡng cầu.
Nàng thà c.h.ế.t theo khiến Thái tử nổi trận lôi đình mà hạ độc thủ giữa thanh thiên bạch nhật.
Chuyện , thể coi là chuyện nhỏ.
Phụ lập tức quỳ rạp bên ngoài đại điện chịu dậy.
Thái tử đ.â.m c.h.ế.t nữ nhi đại thần ngay giữa phố vốn là trọng tội, huống chi, Hạ tiểu thư còn là quý nữ duy nhất kết nối giữa hai đại thế gia.
Mà điều thú vị là lệnh điều tra án một , chính là .
Sau khi xem xét nhân chứng, vật chứng và lời giám định của ngự tác, Tạ Trường Cảnh khổ:
“Tống đại nhân thật đúng là thần thông quảng đại, bố trí kín kẽ kẽ hở.”
Ta cũng , điềm nhiên :
“Khuê nữ tiện gặp ngoài, đường đều che mặt. Từng thấy dung nhan thật sự của Hạ tiểu thư mấy ?”
“Có giả mạo Hạ tiểu thư gia ám sát Thái tử. Nếu Thái tử thực sự c.h.ế.t, Hạ gia và Tề gia đều khó thoát liên lụy. Một kế nhất tiễn song điêu như thế, ngươi đương nhiên sẽ tin rằng đối phương thực sự lấy mạng ngươi.”
Tạ Trường Cảnh khổ, vô lực dựa lưng ghế:
“Ngươi đoán đúng, sẽ cho rằng nàng là thích khách thực sự mà hạ sát chiêu nhưng ngờ, nàng thực sự đến để c.h.ế.t. Mà trong mắt thiên hạ, nàng chính là Hạ tiểu thư.”
Ta nhẹ nghiêng đầu, giọng vẫn ung dung:
“Phải. Trong mắt , nàng cũng là Hạ tiểu thư.”
“ Hạ tiểu thư ràng buộc đến mức ngay cả hôn nhân cũng chủ, nay c.h.ế.t . Giờ chỉ còn Tống Kiến Tân, thể lật trời đổi đất triều đình.”
Chuyện chấn động quá lớn, tấu chương luận tội Thái tử dâng lên như tuyết rơi.
Tới hôm nay, Tạ Trường Cảnh mới , thế lực trong tay lớn đến mức nào.
O mai d.a.o Muoi
Ngày phế truất ngôi Thái tử, đặc biệt đến giải thích cho một điều:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muu-quyen-khong-che-thien-ha/7.html.]
“Trừ thế gia vọng tộc, trong triều còn ít lão thần giữ đạo trung dung, màng năng lực đức hạnh, chỉ giữ vững tôn ti huyết thống.”
“Ta nắm lấy điểm , đem tất cả bọn họ thu về trướng.”
“Mà thứ họ giỏi nhất, chính là dùng cái c.h.ế.t bức vua lời, dùng m.á.u mà khuyên can.”
9
“Ý của con là gì đây?”
Ban ngày dẫn niêm phong Quả phủ, đến chạng vạng phụ vội vã đến chất vấn.
Đi ông là Quả thị, mắt đỏ hoe trông như mới diễn một màn bi thương hết sức chân tình.
Ta đó, từ tốn nâng chén lên nhấp một ngụm.
“Con là thị ngự sử, quyền giám sát. Phụ tử Quả gia chuyện bất chính, con tra , phụng chỉ bắt giữ gì ?”
Sắc mặt phụ cứng :
“Con đừng giở trò lý với !”
Quả thị thì rưng rức, lao đến:
“Ta con hận , trút giận thì cứ nhắm ! G.i.ế.t c.h.é.m gì cũng ! giờ Quả gia với Hạ gia là thông gia, con chẳng đang tự đẩy phụ xuống hố ?!”
Ta buồn Quả thị, chỉ sang phụ :
“Phụ ở triều bao năm hiểu thế sự hơn con. Giờ đây thế gia đại tộc quyền thế nghiêng trời nhưng dù cũng vượt nổi hoàng quyền.”
“Vì chuyện thế gia mà phế bỏ Thái tử, bệ hạ sớm sinh lòng bất mãn. Chỉ là e ngại thế lực của Tề gia và Hạ gia nên động thủ. cái gai đó đ.â.m tim, khi nào sẽ bộc phát thành chuyện lớn.”
“Lúc nếu Hạ gia chịu tỏ rõ thành ý, tự chặt một cánh tay, sẽ thể xoa dịu lòng quân vương.”
“Con là môn sinh của Hạ gia, đầu tố giác thông gia của đó chính là thành ý Hạ gia dâng lên bệ hạ.”
Sắc mặt phụ liên tục biến đổi, như thể đầu tiên nhận nữ nhi là ai.
“Con tính thứ từ đầu ?”
“Nhân chuyện , mượn lực dồn lực, kéo đổ Thái tử, lợi dụng Hạ gia, thừa cơ diệt luôn Quả gia. Đẩy thế câm miệng vì lợi ích của Hạ gia, chỉ thể hy sinh Quả gia.”
“Thật đúng là nữ nhi của , thủ đoạn cao tay.”
Ta bật khẽ:
“Phụ quá khen.”
Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt đầy căm hận của Quả thị:
“Năm đó bà bước chân phủ vội vã chèn ép . Muốn gả cho tên cặn bã nổi tiếng trong kinh để dọn đường cho nhi tử bà.”
“Sau đó, đem phận của bán cho Tạ Trường Cảnh, hai đầu đặt cược bà nghĩ ?”
Ta đầu , phụ :
“Phụ , giữa con và bà , là kẻ còn mất. Hôm nay nếu bà còn sống rời khỏi đây, nhất định sẽ truyền phận thật của con, mang đến vô phiền phức cho cả con và .”
Sắc mặt phụ và Quả thị đồng loạt tái .
“Ngươi dám…A!”