Không đôi co với Ngô Chí nữa, thẳng tìm tên đầu đất Ngô Triệt:
“Anh nên xét nghiệm ADN . Ngô Chí đối xử với Ngô Hằng như , gì đó sai sai đấy.”
Ngô Triệt đúng kiểu “não cá vàng”, gió thổi ngả đó. Chưa thèm suy nghĩ, xông thẳng tới chỗ Ngô Chí đ.ấ.m như điên.
Kết quả: Ngô Chí thẳng cẳng trong viện hơn chục ngày.
Bà già thì gọi điện tới tru tréo:
“Chồng mày viện, mày cũng thèm đến thăm hả? Mày còn là ?!”
chẳng thèm đáp một chữ, cúp máy cái rụp.
Không chịu bỏ cuộc, bà sang gọi cho con gái :
“Mày còn xem nó là ba mày ?”
Con gái lạnh:
“Vậy để con trai ông chăm . Ông quý trai như vàng mà.”
Bên điện thoại, Vương Mai gào lên như trượt vé :
“Đừng mơ mộng! Gọi là ‘đến thăm’ hả?
Tụi đến là để đòi viện phí, rõ ? Hết mấy chục ngàn đấy!
Hắn là ba mày chứ ba con tao ? Muốn con tao bỏ tiền? Mơ , mơ cho tỉnh!”
đó mà khép miệng nổi.
Ngô Chí tận tụy phục vụ nhà Ngô Triệt như ch.ó giữ cửa, thế mà chính tụi nó phũ như ch.ó hoang.
Thật là đáng thương… nhưng cũng đáng đời. Không đáng để thương hại.
Mười mấy ngày , Ngô Chí bò từ viện như cái xác, tới tìm , mặt xanh như tàu lá chuối, đầu tóc bù xù, như mới chui từ mộ lên.
Anh quỳ rạp xuống mặt :
“Vợ ơi… tha cho … Anh ngu , sai …
phạm gì c.h.ế.t ?
Từ nay dây dưa gì với Ngô Triệt nữa, dính đến Vương Mai nữa.
Chúng sống yên từ đầu, em?”
còn mở miệng, phía vang lên tiếng sủa đồng thanh:
“Yên cái con khỉ! Lo xong chuyện con cái !”
Vương Mai và Ngô Triệt xuất hiện như giặc đ.á.n.h úp, mặt mày hằm hằm.
Ngô Chí ôm đầu:
“ chuyển cho hai bao nhiêu tiền ? Còn gì nữa mà lo?”
Vương Mai chống nạnh, tay chỉ mặt như c.h.ử.i thuê ngoài chợ:
“Lo gì hả? Lo mấy thứ nè!
Một, chuyển tên căn nhà sang cho con . Nhà họ Ngô, để đứa con gái giữ?
Hai, chuyển 5 triệu tiền mặt tài khoản Ngô Hằng. Sau nó sẽ đập bát cho – hết trách nhiệm!
đừng mơ dùng tiền đó để bắt nó nuôi !
Phụng dưỡng là việc của con gái , đập bát thì để con lo. Nghe rõ ?”
Ngô Chí mắt đục ngầu như cá c.h.ế.t, cả như sụp xuống.
Anh lắp bắp:
“Anh chỉ định để dành 2,5 triệu cho Tiểu Hằng mua nhà thôi mà…
Em đòi cả nhà, cả tiền, còn cái gì? sống kiểu gì? Gia đình sống kiểu gì?”
Vương Mai nhếch mép như thiên hạ:
“ quan tâm sống kiểu gì!
Chẳng còn công ty của con Tô Sướng đấy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-toi-nuoi-thang-chau-dich-ton-toi-doi-lai-tien-duoi-luon-lu-an-bam/7.html.]
Nó giỏi kiếm tiền mà!”
Cô búng tay, như nhớ chuyện cực phẩm:
“À ha! Nhân tiện, giờ con chuẩn đại học .
Để Tô Sướng tạm thời quản lý công ty, khi nào Ngô Hằng nghiệp thì bàn giao sạch sẽ.
Lợi nhuận mấy năm rộng lượng bỏ qua, từ giờ trở , cô chỉ lĩnh lương 5 ngàn mỗi tháng, còn chuyển hết cho con .
Cô mà dám ăn bớt, lôi cổ cô tòa đấy! Nghe cho rõ!”
xong mà đập đầu tường vì sốc… vì .
Trên đời con thần kinh hoang tưởng cấp độ ?
Ngu mà còn tưởng là nữ hoàng!
Ngô Chí đến mức mà cũng nuốt nổi, lắc đầu thở hắt :
“Vương Mai, cô… quá đáng đấy.”
Vương Mai nhướng mày như khen:
“Quá đáng gì? con trai! bà nội của nó chống lưng! Ai dám đụng tới ?”
Bà già xông lên bổ sung thêm dầu lửa:
“Nếu con lo cho đại tôn tử, c.h.ế.t ngay tại đây cho con lòng!”
Ngô Chí như nổ tung não, gào lên:
“Mẹ! Cả đời con sống vì nhà Ngô Triệt! Con chuyển tiền cho Vương Mai, đưa tiền trả nợ cho Ngô Triệt, tiết kiệm cho Ngô Hằng cưới vợ!
Mẹ bắt con tất cả!
nghĩ cho con một giây nào ?
Con cũng là con trai ! Con gái con cũng là cháu !
Mẹ bao giờ thấy bất công ?!”
Bốp!
Một cái tát của bà già nảy lửa như pháo đón giao thừa:
“Bất công cái đầu mày! Ai biểu mày đẻ con trai?
Nhà to như mà đứa kế thừa, của mày thì của ai?!”
Ngô Chí rống lên:
“Tưởng con đẻ ? Con lắm chứ!
bác sĩ bảo con vô sinh con trai, đứa con gái là trời thương lắm !
Con nên con mới cố bù đắp cho Ngô Hằng – âm thầm đưa tiền, mua đồ, lo cho tương lai nó!
bây giờ thì ? Các rút cạn con!
Vậy con gái con thì ?! Nó là cát bụi hả?! Không xứng cái gì hết hả?!”
Vương Mai hất mặt về phía con gái , giọng khinh bỉ như phun nước bọt:
“Con gái? Giữ gì?
Mai mốt nó theo chồng về nhà khác, xài tiền nhà , sinh con cho !
Anh Hai , đầu chứa gì trong đó ? Nước lã ?”
Cả đám đang gào thét tranh giành tiền nhà , thì một câu của Ngô Chí khiến sững.
thẳng , giọng lạnh băng:
“Anh ... cơ thể vấn đề? Sao từng hé răng nửa lời?”
Ngô Chí cúi đầu, lí nhí như kẻ trộm bắt quả tang. Còn tên đần Ngô Triệt thì ha hả như trâu điên:
“Haha! Cô tưởng cô hết hả? Anh tinh trùng yếu bẩm sinh, cưới cô về chỉ để hợp thức hóa thôi!
Ngay từ đầu bàn với — tiền để một nửa cho con .