gật đầu:
“Vậy thì . Nếu coi nó là tất cả, thì cha nó luôn cho trọn bộ. Danh chính ngôn thuận đập bát.”
Ngô Chí nổi đóa:
“Em lảm nhảm cái gì đấy? Anh bao nhiêu em mới chịu tin?”
thật, nhưng thấy rõ nụ xảo trá của Vương Mai khi lưng .
Ngô Chí ý đồ gì — nhưng Vương Mai thì chắc chắn .
chẳng buồn đợi thêm, bấm thẳng 110.
Ngô Chí mặt táo bón hết cỡ, gầm lên:
“Em điên thật ! Một nhà mà cũng báo công an?
Em định lôi ai đồn hả? Muốn bắt ai?”
liếc thẳng:
“Ai chịu cuốn gói thì đó lên phường.”
Khi cảnh sát tới nơi, bà già và Vương Mai vẫn vắt chân lên sofa như bà hoàng, mặt tự tin như thể đang ở biệt thự riêng.
Bà còn chõ miệng :
“Các đồng chí, là chồng, bà lão già cả đây!
Con dâu bất hiếu, dám đuổi chồng khỏi nhà! Cái thể loại đó các bắt mà dạy dỗ!
Có còn đạo lý nào ?”
Một cảnh sát lịch sự hỏi :
“Chị cho hỏi căn nhà tên ai ?”
kịp trả lời thì mụ già giành luôn phần diễn chính:
“Đương nhiên là con trai ! Còn hỏi ? Đuổi con đàn bà ngoài là xong chuyện!”
Rồi sang Vương Mai, vỗ vai như ban thưởng:
“Đợi tao dọn dẹp xong, con mày về đây ở luôn!
Đại tôn t.ử mà chịu sống khổ ở cái ổ chuột bên là !”
Vương Mai toe toét, mắt liếc đầy khiêu khích.
Nhìn cảnh đó chỉ phun một ngụm nước mặt chúng nó cho tỉnh mộng.
Ở trong nhà mà còn định đuổi ?
Chắc não cá vàng cấp độ cuối.
Ngô Chí cố gắng vớt vát:
“Mẹ , thôi … Một nhà cả mà cứ lớn chuyện.
Nhà rộng, đón Tiểu Hằng thì đón, nhưng em dâu thì… tiện.”
Vương Mai mặt sầm như trời sắp mưa, gào lên:
“Không cho thì con cũng đừng hòng bước chân đây!
Ai cũng giành con , đổi lấy nó bằng một cái phòng? Nằm mơ !”
Bọn họ bắt đầu chia nhà như đang chia đất tổ tiên, miệng tranh cãi ngừng.
Thậm chí, phân phòng xong còn chừa nổi một chỗ cho và con gái.
thề, từng thấy thứ gì trơ tráo đến .
bước thẳng nhà tắm, xách nguyên một chậu nước đá đổ thẳng lên đầu cả lũ đang gào thét ngoài .
“CÚT! cuối! Cút khỏi nhà NGAY!”
Cả đám c.h.ế.t lặng.
Bà già run giơ tay định tát :
“ là chồng cô! Sao cô dám?! Đây là nhà con trai !
Người cút là cô, là CÔ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-toi-nuoi-thang-chau-dich-ton-toi-doi-lai-tien-duoi-luon-lu-an-bam/6.html.]
Bà gào như giật điện, nhưng đời nào bà …
Căn nhà KHÔNG của Ngô Chí. Mà cũng của .
Lúc đó, con gái nhận tin lập tức phóng về.
Nó chắn mặt , giơ sổ đỏ mặt cảnh sát:
“Chú ơi, căn nhà tên cháu.
Là tài sản của cháu.
Làm ơn giúp cháu đuổi những đang xâm phạm nhà ở ngoài giùm ạ.”
Cảnh sát gật đầu, nhiều.
Chưa đầy 5 phút , cả đám mời khỏi cửa.
Bà già còn cố gào như trâu đẻ ngoài hành lang:
“Cái gì hả trời?! Con cả! Sao con sang tên cái nhà bự thế cho con bé đó?
Mày còn não ? Mày nghĩ gì ?!”
Ngô Chí cúi gằm mặt, giọng lí nhí:
“Mẹ… con chỉ một đứa con gái . Con tên nó… thì ?”
Bốp!
Một cái tát như trời giáng giáng thẳng mặt Ngô Chí.
Bà già rít lên:
“ chứ còn gì! Mày xem giờ nó đối xử với tụi tao thế nào?
Giờ tao hỏi mày: tụi tao ở ?
Đại tôn t.ử của tao ở ?
Tao cho mày — mày bằng giá mở cửa !
Tao nhất định PHẢI sống trong căn nhà !”
Ngô Chí giờ thì đúng kiểu hết đường sống, cả như cái bóng, run rẩy cửa nhà như ăn xin.
Lúc mua căn nhà , tính nước lui – chỉ tên con gái. Nhiều từng mỉa mai tính toán, nhưng giờ ngẫm mới thấy: một quyết định sáng suốt hơn cả đầu tư bất động sản.
Ngô Chí đập cửa gào lên như ch.ó tru đêm:
“Vợ ơi, con ơi, cho … Anh sai … Anh hứa từ nay sẽ dính đến Vương Mai nữa!
Tiền cũng chỉ tiêu cho gia đình thôi… Anh thề mà… Mở cửa cho …”
sang con gái, hỏi nhẹ:
“Con thấy độc ác quá ? Dù ông cũng là ba con.”
Con bé nhiều, mặt lạnh như tiền, chỉ khẽ lắc đầu:
“Nếu ông thương Ngô Hằng đến , thì cứ bố của Ngô Hằng luôn .
Con là đủ .”
xong mát tận tâm can.
Thật đấy – con gái thế , cần thêm ai nữa?
kiên quyết đòi ly hôn. Còn Ngô Chí thì mặt dày như bê tông, nhất định chịu.
cạn lời:
“Không ký thì tòa, đơn giản. Lúc đó khỏi trách ầm lên.”
Hắn giả bộ đau khổ như mới mất tổ kiến:
“Anh chỉ chuyển một ít tiền cho Tiểu Hằng thôi mà… Có cần tuyệt tình thế ?
Nó gọi em là thím đấy, nhà cả mà, em thiếu gì … Sao cứ so đo từng đồng ?”
suýt nữa nôn tại chỗ.
Chuyện đến nước mà còn tưởng sẽ cùng nuôi Ngô Hằng như con ruột?
Ảo tưởng level vô cực!