MUỐN TÔI NUÔI THẰNG CHÁU ĐÍCH TÔN, TÔI ĐÒI LẠI TIỀN, ĐUỔI LUÔN LŨ ĂN BÁM - 4

Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:11:24
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Chí dồn tới bước đường cùng, mặt tím tái, gầm lên như con thú chọc điên:

 

“IM HẾT CHO TÔI! Còn nữa, thề cho Ngô Hằng một cắc nào nữa!”

 

Ngay lập tức — yên tĩnh như chùa hoang nửa đêm.

 

Tiền nhắc đến, vợ chồng Ngô Triệt lập tức hóa thành tượng đá.

 

thì một điều đúng.

 

bước tới, gằn giọng:

 

“Anh ba hôm gửi lì xì, năm hôm đặt sữa là ‘ bảo’? Là ‘ lời ’? Vậy dính chặt lấy em dâu hả?”

 

Ngô Chí ú ớ gì, còn đang vật lộn để tìm lời bao biện.

 

lúc đó, bà già chồng — bỏ luôn vai diễn ‘lả vì tức’, mắt trợn trắng, môi mím như nuốt sống:

 

! Là đấy! Là bảo nó gửi! Là đặt sữa! Là xúi nó gửi tiền! Sao? Làm ?”

 

thẳng , giọng lạnh như nước đá buổi sáng mùa đông:

 

“Sao hả? đang định hỏi bà đây.”

 

Phải đấy.

 

thật sự hiểu nổi nhịn cái nhà bao lâu, vì cái gì.

 

sang Ngô Triệt, hỏi một câu phũ phàng đến tận xương:

 

“Anh tự vấn , một trai — thường xuyên gửi sữa, bánh kem, tiền mặt cho em dâu là chuyện bình thường ?”

 

“Đấy là hành vi của yêu, của nhân tình, chứ của chồng!”

 

“Chẳng lẽ mấy việc đó lẽ là phần của , mà lười nên để trai gánh hộ?”

 

Ngô Triệt như ai tạt gáo nước lạnh, tức đỏ bừng mặt, rằng, xông lên tẩn cho Ngô Chí một cú đ.ấ.m nảy lửa.

 

Máu mũi Ngô Chí phun , mặt tái mét, ôm lấy mũi rống lên như trâu chọc tiết:

 

“Cậu điên ?! đấy!”

 

Ngô Triệt gào lên điên cuồng:

 

“Anh trai thì ?! Càng là thì càng mơ tưởng đến vợ !”

 

bên cạnh, gật gù vỗ tay trong bụng.

 

Sướng!

 

Chưa bao giờ thấy đau mắt hột kết quả rõ rệt như thế.

 

Ngô Chí bao giờ mua cho một bó hoa, từng nhớ nổi ngày kỷ niệm, lúc nào cũng lý sự:

 

“Vợ chồng sống với cả đời, mấy chuyện sến súa đó bỏ cho khỏe.”

 

Vậy mà sữa, bánh kem, băng vệ sinh… đặt tận cửa cho em dâu thì quên ngày nào.

 

Ha ha.

 

Ngô Triệt giơ tay lên định tung cú thứ hai, thì chồng hét lớn lao chắn:

 

“Dừng ! Là bảo con , nó! Mẹ sợ vợ con bỏ con! Mẹ giữ con dâu !”

 

Ngô Triệt gào lên như lợn chọc tiết:

 

“Mẹ đừng bênh con nữa! Mẹ tưởng con mù hả?! Con thấy rõ ràng mồi chài vợ con!”

 

Bà già cuối cùng bỏ luôn mặt nạ “hiền mẫu”, gào lên điên dại:

 

“Thằng ngu! Mày bản mày xem! Mày lớn từng đầu, mà tiền bạc cũng bằng mày!”

 

“Mày nghèo rớt, nuôi vợ nổi, mua nổi cho nó một cái váy t.ử tế ?”

 

“Nếu mày mày gửi tiền, mua sữa, lì xì, giữ thể diện cho mày, thì nó dắt con bỏ mày từ lâu !”

 

“Không ơn thì thôi, còn đ.á.n.h mày? Mày đúng là ăn cháo đá bát!”

 

“Quỳ xuống xin mày ngay!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-toi-nuoi-thang-chau-dich-ton-toi-doi-lai-tien-duoi-luon-lu-an-bam/4.html.]

Thì .

 

Tất cả hóa là một màn “câu lưu” bằng tiền. Mượn tiền chồng để giữ con dâu của đứa con trai vô tích sự.

 

Mà tiền đó là gì?

 

Là tài sản chung của với Ngô Chí.

 

Là tiền mà đổ mồ hôi lập công ty, trả thuế, ký hợp đồng kiếm về.

 

còn gì để .

 

lặng lẽ rút điện thoại Ngô Chí . Mật khẩu từng hỏi, nhưng đoán mãi cũng .

 

khung chat giữa Ngô Chí và Vương Mai.

 

Tin nhắn kéo dài hàng năm, chi chít những lệnh chuyển khoản: vài trăm, vài ngàn, thậm chí tháng gần hai mươi .

 

kéo đến đoạn khiến m.á.u sôi ùng ục:

 

【Anh Hai ơi, hôm nay bụng em đói meo, thèm bánh kem ghê~】

→ Một cái bánh 188 tệ ship tới.

 

【Dọn nhà mệt quá, em khát khô cổ, uống sữa xịn cơ】

→ Trà sữa tới trong vòng một tiếng.

 

【Đến tháng mà quên mua băng vệ sinh…】

→ 200 tệ chuyển thẳng tài khoản trong vòng 5 phút.

 

mấy bức ảnh Vương Mai đăng lên mạng xã hội — váy vóc, túi xách, giày cao gót, bánh kem, sữa.

 

Caption luôn là:

 

【Được yêu thương mỗi ngày, là hạnh phúc.】

 

Trước đây, tưởng do Ngô Triệt mua. Giờ thì thấy rõ rành rành: tất cả là tiền của Ngô Chí.

 

đặt điện thoại ngay mặt Ngô Chí, lạnh lùng như đối diện trong một phiên tòa:

 

“Nói .”

 

Ngô Chí trả lời, chỉ hét lên:

 

“Em dám lén điện thoại của ? Em liêm sỉ ? Tô Sướng, em quá thất vọng!”

 

nhếch mép, mắt chằm chằm :

 

“Anh và em dâu là quan hệ kiểu gì? Quan hệ trong sáng mà như thế ?”

 

Anh còn định quanh co:

 

“Chúng chỉ là chồng – em dâu! Em đừng bịa chuyện!”

 

chỉ điện thoại:

 

“Vậy nếu mai cũng tìm một ‘ rể’, mỗi ngày gửi sữa, bánh kem, bao lì xì, băng vệ sinh, thấy ?”

 

Anh gầm lên như sấm:

 

“Cô nó dám!”

 

thản nhiên như :

 

“Vậy thì ly hôn .”

 

Câu khiến cả căn nhà chìm im lặng lạnh ngắt.

 

Ngô Chí trừng mắt:

 

“Em… em cái gì? Ly hôn? Em nhảm gì thế?”

 

khẩy:

 

“Anh gọi cái đống rác rưởi là hôn nhân ‘ ’ đấy ?”

 

“Tốt sống như con ở, là bà nội thiên hạ, còn em dâu thì nuôi như công chúa bằng tiền của ?”

 

“Tốt tặng hoa cho em dâu còn đến sinh nhật cũng nổi một lời chúc?”

 

 

Loading...