MUỐN TÔI NUÔI THẰNG CHÁU ĐÍCH TÔN, TÔI ĐÒI LẠI TIỀN, ĐUỔI LUÔN LŨ ĂN BÁM - 1
Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:10:27
Lượt xem: 53
Con gái sắp đại học, dự định mỗi tháng chu cấp cho con 3.000 tệ tiền sinh hoạt, đủ để con ăn học đàng hoàng chạy vạy.
Mẹ chồng đến đấy, lập tức dựng ngược lông mày:
“Làm thì công bằng, con gái cô 3.000, thì cháu trai — Ngô Hằng — cũng từng !”
tưởng lỗ tai vấn đề, liền nhướng mày hỏi :
“Nó cha hẳn hoi, chẳng thiếu nuôi, mắc gì móc ví cho nó từng đồng sinh hoạt?”
Bà vênh mặt, nhạt như thể đang điều hiển nhiên:
“Thì đúng là nó cha , nhưng cha nó dư dả bằng cô. Cô chú là điều kiện, chẳng nên lo luôn cho cháu ? Máu mủ đấy.”
là đỉnh cao của lối sống ăn bám ngửa tay mà ngượng!
sang chồng, tưởng sẽ cản cái tư tưởng “đào mỏ lý” . — Ngô Chí gật đầu tỉnh bơ như thể đang thương lượng giá rau ngoài chợ.
“Hay là thế , chia đôi. Em lo cho con gái, lo cho thằng cháu, thế mới công bằng.”
Công bằng cái quái gì?! Công bằng kiểu đạp nuôi thiên hạ ?!
–
há hốc miệng, thể tin nổi cái miệng phun mấy lời ngớ ngẩn đến mức… chỉ thể gọi là thần kinh kinh tế học.
“Chia cái đầu á? Anh tỉnh giùm em !”
Ngô Chí mặt dày hổ, còn hăng say phân tích:
“Anh tính kỹ . Bố cũng lớn tuổi, Ngô Hằng sắp đại học, , cưới vợ, mua xe, mua nhà… Chẳng lẽ cần tiền?”
“Từ giờ trở , mỗi một bên. Em gánh con gái, tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền t.h.u.ố.c men cho bố . Anh lo bộ cho Ngô Hằng. Vậy mới công bằng.”
xong chỉ múc nguyên cái ấm đổ lên đầu cho tỉnh mộng.
“Anh nữa ? Cái chỗ nào mà công bằng? móc hầu b.a.o n.u.ô.i con, nuôi cha , lo thứ trong cái nhà , còn chỉ dốc tiền đổ mỗi thằng cháu?”
“Nó con , con . Là cháu! Là cháu! Cái thể loại ‘công bằng’ bệnh hoạn gì mà để nuôi giùm cả họ ?”
Ngô Chí vẫn trơ như đá, còn tỏ vẻ tính toán sòng phẳng lắm:
“Em thì tưởng em gánh nhiều, nhưng cộng dồn chi phí , chi nhiều hơn. Em mới là nhàn đấy.”
Rồi rút bút , hí hoáy tính toán như đang phân lô bán đất:
“Con gái em mỗi tháng 3.000, bố 5.000, chi tiêu điện nước, dầu gạo, thức ăn 5.000, t.h.u.ố.c men thêm 2.000 — tổng cộng 15.000.”
“Còn , chu cấp cho Ngô Hằng mỗi tháng 5.000 tiền tiêu vặt, cộng thêm 15.000 tiết kiệm gửi tài khoản cho nó — tổng 20.000. Em thấy , ai thiệt hơn?”
Trời ơi, cái mặt dày đúng là hết t.h.u.ố.c chữa.
trừng mắt:
“Gửi 15.000 mỗi tháng? Vì cái quái gì? Anh thần kinh hả?”
Còn kịp đáp, thì chồng chen như đám sale chen giờ vàng giảm giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-toi-nuoi-thang-chau-dich-ton-toi-doi-lai-tien-duoi-luon-lu-an-bam/1.html.]
“Cái bàn từ lâu , A Chí nó gửi cho Tiểu Hằng suốt 10 năm nay.”
Mười năm?!!!
với Ngô Chí luôn giữ tài chính độc lập.
mở công ty nhỏ, thu nhập năm nào lẹt đẹt cũng cả triệu tệ. Còn Ngô Chí ở cơ quan nhà nước, lương tháng 30.000, cuối năm thưởng đầy đủ.
Chúng mỗi góp 20.000 tệ tài khoản chung hàng tháng — lo tiền nhà, tiền ăn, tiền sinh hoạt.
Ngoài , ai tiêu gì thì tiêu, ai nhúng mũi ví .
từng nghĩ như thế là văn minh, là tôn trọng.
Ai ngờ, âm thầm rút tiền riêng đem nuôi thằng cháu suốt 10 năm trời — mỗi năm 180.000, mười năm 1.8 triệu tệ.
thiên thần từ thiện ?!
thẳng mặt chồng, giọng lạnh như băng:
“Số tiền đó, cửa nào đồng ý.”
Mẹ chồng nổi đóa:
“Cô gì đấy? Ngô Hằng là cháu đích tôn của nhà họ Ngô! Nó là mầm non duy nhất, là hi vọng cả dòng họ. Gửi tiền cho nó là chuyện hiển nhiên!”
liếc bà một cái sắc lẹm:
“Xin , là cô nó, nó. ăn cơm thừa nhà ai, cũng nợ nần họ hàng gì hết. Thằng đó sống dư dả thì tìm nó xin, đừng quấy phá .”
Bà già tức đến tím mặt, sang Ngô Chí cầu viện:
“Con, con xem, đây là tiền của con mà, con quyền quyết định chứ?”
Ngô Chí gật đầu cần suy nghĩ:
“Tiền do con , quyền? Mẹ cứ yên tâm, tiền hứa cho Tiểu Hằng thì nhất định cho, ai cản!”
“Sau khi nó nghiệp, tổng cộng sẽ tầm 2,5 triệu, mua nhà là chuyện nhỏ.”
liếc , nở nụ khinh bỉ:
“Nằm mơ giữa ban ngày. Tiền hứa cho ai cũng dựa tài sản chung. Đừng tưởng quyền rút ví như bố thiên hạ!”
Sắc mặt Ngô Chí lúc tối đen như đáy nồi. Anh kéo phòng ngủ, đóng cửa cái rầm rít lên:
“Em ăn trúng gì hôm nay? Trước giờ hề hỏi tiền tiêu , giờ đòi quản?”
lập tức vớ lấy cái gối, ném thẳng mặt :
“Vì em từng nghĩ là điều, chơi dại. giờ thì hết ! Anh giấu đổ cả đống tiền cho một thằng cháu? Lương tâm vứt ?”
“ rõ nhé, tiền đó ai phép lấy cho Ngô Hằng. Đừng mơ!”
Ngô Chí mặt xanh như tàu lá, chỉ thẳng mặt :