Mượn Giống - C1
Cập nhật lúc: 2025-05-07 09:06:15
Lượt xem: 677
Chồng tôi được chẩn đoán vô tinh, mẹ chồng lại muốn ba chồng cho tôi “mượn giống”.
Tôi phản đối kịch liệt.
Vậy mà hai tháng sau, tôi lại mang thai.
Tôi tưởng đó là một kỳ tích y học.
Mãi cho đến khi con trai tôi chào đời, chồng tôi tự tay bóp cổ tôi đến chec.
Lúc ấy tôi mới biết, đó là “giống” của ba chồng tôi.
Tôi chec trong sự căm hận tột cùng, không ngờ tôi lại trùng sinh vào ngày chồng tôi biết mình bị vô tinh.
Lần này, tôi muốn bọn họ phải nợ m.á.u phải trả bằng máu.
1
Tôi đã sống lại rồi.
Trở về đúng ngày chồng tôi được chẩn đoán bị vô tinh.
Anh ta giống hệt kiếp trước, cầm tờ giấy khám bệnh, đau đớn đến mức lấy tay che mặt khóc nức nở, nói mình có lỗi với tôi, không thể cho tôi một cuộc đời trọn vẹn của một người phụ nữ.
Kiếp trước, tôi an ủi anh ta.
Nói tôi không quan tâm anh ta có khả năng sinh con hay không, chỉ mong được cùng anh ta sống đến răng long đầu bạc.
Nhưng tối hôm đó, ba mẹ chồng lại mang theo một đống túi lớn túi nhỏ bước vào nhà chúng tôi.
Mẹ chồng quỳ xuống trước mặt tôi.
Bà nói nhà họ Trần không thể không có người nối dõi.
Tôi bối rối tột độ: “Nhưng Trần Nam vô tinh, anh ta không sinh con được.”
Mẹ chồng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kích động nói: “A Nam không được thì để ba nó. Ông ấy còn khỏe lắm, để ông ấy ‘mượn giống’ cho hai đứa.”
Tôi sợ đến mức rụt tay lại, giọng run rẩy: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Mẹ cũng không muốn thế đâu.” Mẹ chồng lấy tay che mặt khóc nấc lên, “A Nam còn trẻ, sự nghiệp đang thăng tiến, nếu chuyện nó bị vô tinh truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?”
“Con cứ để ba nó cho mượn giống’ sinh một đứa, người ngoài cũng sẽ không biết được đâu mà, con xem như thương lấy nhà họ Trần chúng ta, đồng ý đi con!”
Tôi liên tục lùi lại, lắc đầu từ chối.
“Mẹ, chuyện này quá hoang đường, không được đâu. Con là vợ của A Nam, sao có thể… sao có thể làm chuyện đó với chính ba chồng được chứ?”
“Với lại, không sinh được thì thôi, mình có thể đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa… như vậy cũng đâu khác gì.”
Tôi còn quay đầu kéo Trần Nam, bảo anh ta mau ngăn cản ý nghĩ điên rồ này của mẹ.
Trần Nam vỗ mu bàn tay tôi, bảo tôi về phòng trước, anh ta sẽ khuyên nhủ mẹ.
Sau đó mẹ chồng không nhắc lại chuyện “mượn giống” nữa.
Thậm chí còn vì cảm thấy áy náy, mỗi đêm trước khi tôi đi ngủ, bà đều hâm cho tôi một ly sữa nóng rồi bảo tôi uống trước khi ngủ, nói tôi đi làm vất vả, uống sữa nóng sẽ tốt cho giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-giong/c1.html.]
Sau khi uống sữa nóng, quả nhiên tôi ngủ rất ngon.
Chỉ là, mỗi sáng thức dậy, trên người tôi luôn có vài vết bầm tím.
Tôi ngượng ngùng hỏi Trần Nam, có phải do anh ta làm không?
Anh ta nhìn vết bầm trên người tôi rồi quay mặt đi, ngượng ngùng thừa nhận.
Hai tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai.
Khi đó, tôi còn tưởng đó là một kỳ tích y học.
Ba mẹ chồng lại càng quý đứa bé này hơn cả Trần Nam.
Tôi đi đâu cũng khen ngợi ba mẹ chồng, trong lòng cũng không còn cảm giác xa cách với bà ta nữa.
Cho đến tối hôm tôi sinh con trai xong xuất viện trở về nhà, Trần Nam tự tay bóp chặt cổ tôi, lúc ấy tôi mới biết, con trai tôi lại là “giống” của ba chồng.
Hóa ra ly sữa nóng mẹ chồng mang cho tôi mỗi tối… ly nào cũng bị bỏ thuốc ngủ.
Những vết bầm tím tôi nhìn thấy trên người mình khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, căn bản không phải do Trần Nam làm!
2
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau khi chết, linh hồn tôi cứ lơ lửng quanh nhà họ Trần, mãi không nỡ rời đi.
Trần Nam sau khi tôi tắt thở, còn giả tạo dựng hiện trường tôi trầm cảm sau sinh nhảy lầu tự sát.
Sau đó, anh ta nhanh chóng cưới con gái của lãnh đạo – Kiều Tâm.
Lúc này tôi mới biết, hóa ra hai người đó đã dan díu với nhau từ lâu.
Chỉ là Kiều Tâm không muốn sinh con nên anh ta mới chần chừ mãi không ly hôn với tôi.
Cho đến khi phát hiện bản thân bị vô tinh, anh ta mới cùng ba mẹ chồng bày mưu, định “mượn giống” để tôi sinh con.
Rồi đợi tôi sinh con xong sẽ thủ tiêu tôi.
Như vậy, anh ta vừa lấy được người đẹp giàu có, bước lên đỉnh cao của cuộc đời, nhà họ Trần cũng có người nối dõi.
Giờ đây tôi sống lại, nhìn Trần Nam cầm tờ kết quả khóc nức nở, trong lòng tôi ngập tràn oán hận.
Tôi hận không thể xé xác anh ta thành trăm mảnh.
Càng hận không thể lập tức vạch trần bộ mặt ghê tởm của anh ta và ba mẹ chồng.
Nhưng chỉ ly hôn và để anh ta ra đi tay trắng thì vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Tôi muốn khiến cả gia đình họ phải trả giá đắt, đau đớn đến tận xương tủy.
3
“Vợ ơi, sau này anh không thể có con với em thì biết phải làm sao? Em… em có bỏ anh không?”
Thấy tôi cứ lặng im, Trần Nam cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi tôi.