Ái Xuyên cửa phòng đợi , thấy Quang Đạt lên lao tới ôm chầm lấy đàn ông, giọng nghẹn ngào: “Đạt, , chúng từng thiết, là cả thế giới của , thiếu bất kể ai cũng là trọn vẹn.”
Quang Đạt cau mày đẩy cô ả , xoay khó chịu vệt nước loang n.g.ự.c : “Đã từng, nên tất cả cũng qua . nhớ gì hết. Ngủ ngon!”
"Có thể cho em cơ hội, chúng sẽ như xưa!” Ái Xuyên ôm lấy eo, áp mặt tấm lưng thẳng tắp của cố . "Xin !"
“Có chắc cô sẽ vì thấy một nơi nào đó hơn rời bỏ chứ? Đoán thôi nhé, hẳn là khi xưa cô vui vẻ lắm. Chắc là lúc đó cũng chả quá đau buồn , ngay mà, he he he đau bụng quá, mắc ói!” Bỗng nhiên Quang Đạt đổi giọng, giãy giụa giống một khùng thoát khỏi cô ả bước vội phòng đóng sầm cửa .
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ái Xuyên điệu bộ nghiêm túc quái lạ của cho choáng váng, đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới hồi thần: “Đạt, ?”
Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên kèm theo câu chắc nịch của ả : “Em sẽ từ bỏ , nhất định .”
“Cho dù mất trí, quên em thì , chuyện chúng cũng vẫn sẽ đổi.”
Lát tiếng bước chân rời , Quang Đạt mới rời cánh cửa phòng tắm. Gương mặt đàn ông trong gương với đôi mắt cất chứa đầy hận thù, giống như đang tỏa loại sát khí thể khiến bất cứ ai cũng run sợ, nhưng giờ nó đang chảy dòng lệ nóng hổi, cất chứa nỗi hận lớn lao.
Bàn tay nắm lấy thành chậu rửa, như thể đó là gương mặt của ai , chỉ trực bóp nát.
“ con rối của các , bỏ là bỏ, giữ là giữ.”
***
Quán ăn nhanh gần cửa hàng của Trúc Nhã. Chiếc bàn kê tận trong góc khuất hai cô gái đội mũ, đeo kính râm, bộ dáng lén lút đang ăn.
“Ăn nhanh lên, tớ còn về!” Thùy Linh thúc giục. “Đã bảo gọi đồ ăn ship tới còn cố tình lôi tớ đây.”
Ái Xuyên cố nuốt miếng bánh phô mai, uống một ngụm cô ca lớn mới đáp: “Ăn trực tiếp tại quán mới ngon. Anh đến nữa , còn tổng tài kiếm tiền nuôi bồ ai chạy theo tính tội với .”
“Vậy ?” Thùy Linh bĩu môi “Ăn nhanh lên, tớ về ngủ.”
Cả đêm qua cô ngủ cũng ngon.
“Này, Tú Anh sắp về, cô còn dám bắt nạt , cứ thẳng tay đáp trả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muon-co-vo-mat-phai-day/chuong-15.html.]
“Ừ!”
“Nghe chả tí sức mạnh nào thế, nếu lúc bác Tạ, hại thảm , cô đưa 2 năm là còn ít đấy!”
“Tớ quên chuyện đó lâu . Dù chuyện tớ đeo bám Đạt đòi kết hôn cũng đáng hổ. Mà cô thích Đình Lâm đến thế, cái c.h.ế.t của khiến ai cũng bất ngờ.”
“Đâu tại .”
“ chẳng mấy tin điều đó.” Giọng cô đượm buồn nhớ câu của Tú Anh: [Tao hận mày đến c.h.ế.t cũng sẽ tha thứ cho mày, mày phụ Lâm, suốt đời mày sẽ luôn phản bội, cũng chỉ là vẻ bên ngoài.]
Thùy Linh cô cái gì sai chứ? Đình Lâm thích cô, cô thể ngăn cấm, Tú Anh nhận sự đáp của vì cô? Cô và thì liên quan gì? Cô sống cuộc sống của cô, tự do của cô… Từ lúc nào chịu trách nhiệm về cảm xúc của khác.
Nhiều Thùy Linh tự an ủi như , chỉ là chuyện Đình Lâm vì cô cự tuyệt mà tự sát chính là sự thật, cô cũng sốc lắm, mà bất lực đó thôi. Tú Anh hận cô, thể hiểu .
Cũng quyền bắt cô quý mến .
“Lúc đó, nếu tớ từ bỏ quyền thừa kế, lấy , lẽ giờ khác nhỉ?”
Trúc Nhã lườm cô một cái thật dài, khinh khỉnh đáp:"Trơ mắt đống tài sản nhẽ là của trở thành của khác, nhắm mắt lấy bừa một yêu? Chả lúc đó còn suy tính, lấy ông Đạt cho dù hy sinh 3 năm yêu thì còn tiền ? Giờ xong hối hận? Ê là… yêu mất nên lỡ xa?"
Thùy Linh trợn mắt mắng: “Nói nhăng cuội. Tớ chỉ ham chinh phục thôi, nên ngán . Bỏ thì bỏ, lưu luyến, để về với cô diễn viên nhỏ bé của , chứ tớ sợ là chia rẽ uyên ương lắm. Hai em nhà đó, thật đúng là… oan gia.”
"Dù bạn lấy , Đạt và Ái Xuyên cũng thể ở . Anh hận cô thì ."
“Kệ , dù gì cũng quan tâm, ăn xong bà nội!”