“Dì Lưu,  biến . Con dâu dì – Lý Tú Anh –  đến ngân hàng rút một khoản lớn. Khi  tài khoản  đóng băng, cô  la ó ầm ĩ. Cảnh sát cũng  liên hệ với , vụ đầu tư  chính thức  khởi tố, hai  họ  khả năng trở thành nghi phạm.”
 
Tay  run đến mức điện thoại suýt rơi xuống.
 
“Cường,” –   thẳng  con trai – “Cảnh sát  mở điều tra về Đỉnh Tín Đầu Tư, con và Tú Anh  nghi ngờ vi phạm pháp luật. Bây giờ vẫn còn kịp,  đầu thú với , còn  thể  khoan hồng.”
 
Mặt Quốc Cường xám ngoét, cả  như  rút hết sinh khí.
 
Một lúc lâu , nó ngẩng lên, trong mắt là vẻ quyết tuyệt   từng thấy.
 
“Mẹ... con đồng ý  tự thú.   đó, con   với  một chuyện còn khủng khiếp hơn...”
 
“Chuyện gì?”
 
Tim  thắt  – linh cảm  rằng điều nó sắp  sẽ đ.á.n.h gục  niềm tin cuối cùng của .
 
Quốc Cường hít sâu, siết chặt nắm tay đến trắng bệch.
 
“Tú Anh...  chỉ lấy tiền của  đầu tư... cô  còn giả mạo chữ ký của , vay tiền  danh nghĩa của .”
 
“Vay tiền?” –   tin nổi tai .
 
“Mẹ bảy mươi lăm tuổi , ngân hàng nào cho  vay?”
 
“Không  ngân hàng, là công ty cho vay tư nhân.”
 
Nó cúi đầu, giọng gần như thì thầm.
 
“Cô   giả giấy tờ thu nhập, giấy chứng nhận nhà đất,    lương hưu và tiền cho thuê  định... tổng cộng vay ba mươi vạn.”
 
Ba mươi vạn.
 
Con   như búa giáng  n.g.ự.c .
 
 vịn lấy cạnh bàn, mắt hoa lên.
 
Không chỉ mất sạch tiền tiết kiệm, mà còn  mang danh nợ nần?
 
“Chuyện đó xảy  khi nào?” –  cố giữ bình tĩnh hỏi.
 
“Nửa năm ... khi bên đầu tư hứa lợi nhuận cao... Tú Anh bảo đây là cơ hội cuối cùng...”
 
Giọng nó nhỏ dần.
 
“ công ty đầu tư sập, khoản vay  trễ hạn hai tháng ...”
 
 nhắm mắt, cố lấy   thở.
 
Mọi chuyện còn tệ hơn  từng nghĩ.
 
Cả đời tích góp  chỉ  cuỗm sạch, mà  còn  biến thành con nợ.
 
“Cường,   đây.” –  ép nó ngẩng đầu. – “Con còn  gì nữa ? Nói hết , đừng giấu thêm!”
 
Nó do dự,  lí nhí: “Ngôi nhà cũ... Tú Anh  liên hệ môi giới, định... định bán .”
 
 c.h.ế.t lặng.
 
Ngôi nhà  là nơi  và chồng sống suốt bốn mươi năm, chứa cả ký ức đời .
 
Chúng ngay cả thứ cuối cùng đó cũng  tha?
 
“Cô  dựa  cái gì mà bán nhà của ?” –  run rẩy quát.
 
“Cô ... cô   giả giấy ủy quyền,   ốm yếu nên ủy thác cho cô   quyền xử lý bất động sản...”
 
Giọng Quốc Cường nhỏ dần.
 
“Hợp đồng  ký,  mua đặt cọc , tuần  chuyển nhượng...”
 
 bật dậy, choáng váng đến suýt ngã.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-luong-huu-deu-chay-vao-tai-khoan-ngan-hang-cua-con-dau/7.html.]
Quốc Cường hoảng hốt đỡ lấy : “Mẹ! Mẹ   chứ?”
 
 hất tay nó , cố giữ thăng bằng.
 
“Dẫn   gặp cô . Ngay bây giờ.”
 
“ ...”
 
“Ngay bây giờ!” –  gầm lên, khiến cả quán cà phê đều  sang.
 
Quốc Cường  dọa sợ, vội gật đầu: “Được, , chúng  . Cô  đang gặp  mua ở văn phòng môi giới.”
 
Trên đường ,  gọi cho luật sư Trần, kể nhanh  chuyện.
 
Cô  vô cùng sốc,  sẽ lập tức gửi đơn yêu cầu tạm dừng giao dịch và báo cảnh sát.
 
“Dì Lưu, đừng trực tiếp đối đầu với cô , nhất là khi dì  xuất viện.” – Cô dặn . – “Đợi  đến  hãy  gì.”
 
   –   thể đợi.
 
Chậm một phút, nhà   thể mất.
 
Đó  chỉ là tài sản, mà là ký ức, là tất cả những gì  còn .
 
Công ty môi giới  trong tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố.
 
Khi  và Quốc Cường đến nơi, qua tấm kính cửa,  thấy Tú Anh đang bắt tay với một cặp vợ chồng trẻ,  bàn là tập hợp đồng dày cộp.
 
 đẩy cửa bước .
 
Nụ   mặt cô  lập tức đông cứng.
 
Cặp vợ chồng   , ngỡ ngàng.
 
“...Mẹ? Mẹ đến đây  gì?” – Tú Anh gượng gạo , ánh mắt lộ rõ hoảng loạn.
 
“Nếu   đến, chẳng  cô  bán xong nhà của   ?” –  lạnh lùng đáp.
 
Cô vợ trẻ tròn mắt: “Khoan ... cô Lý, chuyện gì ? Chẳng  cô  căn nhà là của  cô, và  cô  ủy quyền  bộ cho cô ?”
 
 tiến đến bàn, cầm hợp đồng lên.
 
 như dự đoán – chỗ  bán ký tên là “Lý Tú Anh”.
 
Bên cạnh còn kẹp tờ “giấy ủy quyền” giả mạo chữ ký của .
 
“Giấy  là giả.” –   rõ từng chữ.
 
“  từng ủy quyền ai bán nhà của . Và    minh mẫn, đủ năng lực pháp lý để tự xử lý tài sản.”
 
Sắc mặt Tú Anh từ đỏ chuyển sang trắng,  xanh mét.
 
“Mẹ...  lẫn ! Chúng  bàn với   mà! Bán nhà là để đổi cho  căn hộ nhỏ hơn, tiện chăm sóc mà!”
 
“Lý Tú Anh, tới nước  cô còn dám  dối?” –   thẳng  cô .
 
“Cô giả mạo giấy tờ, dùng danh nghĩa của  bán tài sản – đó là tội hình sự!”
 
Cặp vợ chồng trẻ lập tức  dậy.
 
Người chồng nghiêm mặt  với nhân viên môi giới: “Nếu căn nhà   tranh chấp, chúng  yêu cầu hủy giao dịch,  cọc ngay.”
 
Nhân viên môi giới tái mặt,  qua   giữa  và Tú Anh, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy .
 
 lúc đó, luật sư Trần cùng hai cảnh sát bước .
 
Tú Anh thấy họ, sắc mặt lập tức tái nhợt, lùi mấy bước, định chạy.
 
“Cô Lý Tú Anh,” – một cảnh sát lên tiếng – “chúng  nhận  tố cáo cô giả mạo giấy tờ, chiếm đoạt tài sản  khác. Mời cô hợp tác điều tra.”
 
“Không! Không  như !” – Tú Anh hoảng loạn  Quốc Cường.