Tôi xoa cánh tay nổi da gà, bước vào phòng.
Hứa Ngôn ngủ rất yên, thường thấy cậu ấy hay cười, giờ nằm trên giường, lông mày hơi cau, tôi thấy lạ.
Người lạnh co quắp mà vẫn chưa tỉnh…
Tôi tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, nhìn gương mặt ngủ say của cậu, thò tay ra tò mò chọc vào mặt.
Cảm giác thật dễ chịu.
Đang nghĩ không làm phiền nữa thì cậu ấy bỗng nắm tay tôi, lẩm bẩm vài chữ.
Tôi không nghe rõ, lại cúi gần: “Cậu nói gì vậy?”
Chờ mãi không nghe, cậu vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Một lúc, tôi như nghe vài tiếng khác.
Tôi không hiểu, ghé sát tai hỏi: “Cậu tỉnh chưa hay chưa? Tớ không nghe rõ gì cả…”
Không ngờ vừa cúi xuống, tôi cảm thấy một cảm giác ẩm ướt trên má.
…!?
?
???
!?!?!?
Tôi kinh ngạc quay lại đối diện ánh mắt bối rối của Hứa Ngôn.
Tôi, tôi, tôi… đồ c.h.ế.t tiệt!
Hứa Ngôn thật sự lợi dụng tôi!
Nhưng có vẻ cậu ấy chưa tỉnh hẳn, có lẽ không cố ý?
…!
Không cố ý nhưng vẫn chiếm lợi của tôi!!
Tôi là cô gái trong trắng, cậu ấy chẳng phải nên đền bù chút nào sao?
Tôi ho nhẹ, chưa kịp nói thì Hứa Ngôn vội tố cáo trước: “Cậu làm gì vậy? Muốn chiếm lợi của tớ à?”
…
Các chị em, tôi thật sự sốc.
Tôi kinh ngạc giơ tay—tay cậu ấy vẫn nắm tôi đây.
“Cậu xem rõ chưa?! Chính cậu kéo tớ lại rồi còn hôn tớ!”
Hứa Ngôn mặt vô tội: “Tớ vừa mới ngủ dậy, cậu lại đến gần, tớ chỉ vô tình hôn thôi. Cậu cũng không thể trách tớ được.”
Tôi tức đến nỗi nếu đây không phải là Hứa Ngôn, người tôi quen, chắc tôi đã tát rồi.
Nhưng đây là Hứa Ngôn.
Tôi đành ngậm ngùi: “Không phải, tớ chỉ vì nghe thấy cậu nói chuyện mới đến gần vậy, chuyện này không đền bù thì không được đâu.”
Hứa Ngôn bất đắc dĩ: “Được rồi, đền bù cho cậu, kỳ nghỉ tới tớ mời cậu đi chơi, tớ trả hết tiền được chưa?”
Tôi khịt mũi, khó chịu hỏi: “Cả tiền ăn cũng bao luôn à?”
Hứa Ngôn gật đầu không đắn đo.
“Được rồi, thấy cậu thành thật thế, tớ miễn cưỡng tha thứ.”
Tôi mỉm cười chân thành, nhân lúc cậu chưa hối hận, vội ra khỏi phòng lúc tay cậu ấy buông ra.
Không quên nhắc: “Nói rõ rồi đó, mà nói dối là con ch.ó nhỏ nhé!”
15 (Kịch ngắn)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-khac-biet/chuong-6-muoi-nam-khac-biet.html.]
Hứa Ngôn thực ra đã nói dối.
Cậu ấy thật sự có ý hôn trộm nhưng cũng không hoàn toàn cố ý.
Hôm qua, cậu chỉ ngủ một tiếng, sáng dậy đầu óc vẫn mơ màng.
Ở lớp học thêm, cậu ngủ suốt hai tiếng, sau ăn cơm định làm bài tập nhưng lại buồn ngủ.
Hứa Ngôn vốn khá tùy tiện, khi buồn ngủ, cậu để bài tập qua một bên rồi nằm lên giường.
Trong cơn mơ màng, có thể là tối muộn, cậu kéo rèm cửa lên, ngoài trời tối đen.
Cậu cảm thấy khát nước, mở cửa phòng để ra bếp uống nước.
Lúc này bà Liễu chắc đã ngủ, An An cũng đã ngủ.
Cậu mơ màng nghĩ.
Không ngờ khi vào bếp, cậu nhìn thấy Hàn Tử An đang mặc váy ngủ mỏng, cầm cốc nước uống.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng thân hình cô ấy, bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài, cô ngửa cổ nhìn xuống, im lặng uống nước.
Một giọt nước chảy từ khóe miệng, theo cổ trôi vào áo.
Hứa Ngôn bỗng thấy khát hơn, ngượng ngùng quay mặt nhẹ ho: “An An?”
Hàn Tử An như mới chú ý đến cậu, nhỏ tiếng kêu “À”, đặt cốc xuống, dựa vào tường cười ngọt: “Anh Hứa Ngôn.”
Cậu tim đập nhanh, Hàn Tử An trong váy ngủ mỏng manh, chân trần đứng trên sàn lạnh, đôi chân nhỏ run run.
Hứa Ngôn không kìm lòng được, mặt đỏ bừng từ mặt đến tai.
Cậu nhẹ khẽ ho: “Không lạnh à? Sao cậu không mang giày?”
Hàn Tử An đột nhiên làm bộ tội nghiệp, giơ tay ra: “Lạnh lắm, ôm em đi~”
Hứa Ngôn không còn nghĩ gì khác, cứng đơ bước đến ôm cô. Cô yên lặng nằm trên vai, hương thơm thiếu nữ thoang thoảng quanh mũi.
Hứa Ngôn bỗng cảm thấy có gì không ổn…
Cậu thử động tay rồi ngừng lại.
Hàn Tử An thực sự không mặc gì!
Hứa Ngôn ở tuổi thanh niên tràn trề năng lượng, cậu đứng cứng ôm cô đến giường.
Đặt cô xuống, cậu không dám nhìn mà bảo: “Tớ về phòng đây,” rồi vội vàng ra ngoài.
Không ngờ Hàn Tử An ngồi yên trên giường, mắt đỏ hoe nhìn, giọng nhẹ nhàng: “Anh Hứa Ngôn, An An nhớ anh lắm.”
Hứa Ngôn đầu óc gần như nổ tung, nhắm mắt rồi mở ra, nhìn thấy cô trắng nõn, tưởng mơ, vô thức hôn cô.
Nhưng khi thấy cô quay mặt lại với ánh mắt sốc, cậu tỉnh lại.
Cậu đỏ bừng mặt, đành giả vờ vừa tỉnh và tố cáo: “Cậu làm gì thế? Muốn chiếm lợi của tớ hả?”
…
Ánh nắng chói chang, cô gái dễ dàng bị động lòng, cười vui vẻ rời đi.
Nhưng chẳng ai hay, trong lòng cậu thanh niên, tình cảm thầm lặng đã bắt đầu nảy nở…
Tối hôm sau, bà Liễu không ở nhà, tôi và Hứa Ngôn ra ngoài ăn tối.
Chúng tôi dạo một vòng rồi chọn quán vỉa hè.
Tôi đang vui vẻ gọi món thì nghe tiếng nam ngạc nhiên: “An An?”
Ai vậy?
Tôi quay lại, thấy nhóm mấy chàng trai, người dẫn đầu cao ráo, da sáng.
Hình như anh ta là anh khóa trên tôi, có tham gia hoạt động chung một vài lần.