Xuống xe buýt, tôi thấy cửa hàng bánh bao trước mặt thì chạy đến, bảo người bán đưa một chiếc bánh bao nhân sữa rồi quay lại hỏi Hứa Ngôn đang đi sau: “Này Tiểu Ngôn, cậu ăn bánh bao gì? Bánh bao thịt à?”
Tôi vẫn nhớ hồi nhỏ Hứa Ngôn rất thích ăn bánh bao thịt.
Cậu ấy đi đến đứng cạnh tôi, vươn tay xoa đầu, vẻ mặt mệt mỏi: “Tớ không ăn bánh bao thịt đâu, ông chủ ơi, lấy cho cháu bánh bao nhân miến nhé.”
“Được rồi!” Người bán vui vẻ phản hồi, đưa bánh bao cho tôi.
Tôi lấy tiền thanh toán, chuẩn bị kéo Hứa Ngôn đi thì người bán cười hỏi: “Hai đứa là bạn học à?”
“Vâng, bạn bè.” Tôi vừa lấy bánh bao vừa trả lời.
Người bán chợt nhìn Hứa Ngôn, rồi cười lớn: “Ha ha, cậu chàng này có tương lai đấy.”
…?
Sao cậu ấy lại có tương lai?
Hứa Ngôn lễ phép cười: “Cảm ơn.”
Hứa Ngôn kéo tôi đi về phía trước, tôi vừa ăn bánh bao vừa hỏi mơ màng: “Tiểu Ngôn, sao ông chủ lại nói cậu có tương lai vậy? Chắc ông ấy biết cậu đứng đầu lớp chứ nhỉ?”
Hứa Ngôn cúi đầu, tập trung ăn bánh bao, lại ngáp dài rồi mới đáp: “Cái gì lớn hay nhỏ, tớ bảo phải gọi là anh trai mà, có lẽ ông ấy biết thật.”
“Cậu chỉ lớn hơn tớ ba tháng thôi mà!”
“Ừ, dù chỉ lớn một giây cũng phải gọi là anh trai.”
Tôi ăn xong, quăng túi vào thùng rác: “Ồ, sao thế anh Hứa Ngôn, tối qua không ngủ à?”
Hứa Ngôn giơ tay vứt túi: “Sao cậu biết?”
Tôi thở dài đầy bí ẩn: “Ờ, trên mặt cậu ghi rõ ‘mệt mỏi, tránh xa tôi, tôi cần ngủ’ rồi.”
Hứa Ngôn cười nhẹ, lại xoa đầu tôi: “Thật à?”
“Cậu không định lên lớp rồi ngã quỵ luôn chứ?” Tôi lo lắng.
Hứa Ngôn lại ngáp, mắt lờ đờ: “Cậu lo nhiều quá, yên tâm đi, tớ không c.h.ế.t đâu.”
Lớp học thêm ở ngay phía trước. Vì điểm số của tôi và Hứa Ngôn gần như ngang nhau nên chúng tôi học chung một lớp.
Chúng tôi đến nơi thì chưa đông người. Hứa Ngôn chọn góc ngồi.
Tôi định ngồi phía trước nhưng Hứa Ngôn đặt cặp tôi cạnh cậu ấy. Tôi nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Cậu ấy vỗ vỗ cặp sách: “Lại đây, ngồi đây.”
Tôi do dự hai giây rồi ngồi xuống.
Lấy sách ra, tôi thì thầm hỏi: “Sao lại ngồi xa thế?”
Cậu ấy bắt chước tôi, đặt đầu lên bàn, nhắm mắt, giọng nhẹ nhàng: “Cậu thấy sao?”
…
Hiểu rồi.
Rõ ràng là tôi bị lợi dụng làm lá chắn cho cậu ấy.
Hứa Ngôn ngủ say, chẳng lấy sách ra.
Giáo viên trên bục đã bắt đầu giảng bài, có vẻ không để ý đến chúng tôi.
Tôi nhìn gương mặt ngủ say bên cạnh, tự hỏi sao kỳ thi trước cậu ấy hơn tôi năm điểm nhỉ?
Lén lút lấy sách của Hứa Ngôn, lấy sổ tay tôi ra, tiện giúp cậu ấy chép bài thêm một phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-khac-biet/chuong-5-muoi-nam-khac-biet.html.]
Vừa chép vừa tự khen: Ồ, thế giới này chắc không ai dịu dàng, tốt bụng mà xinh đẹp như tôi.
Hứa Ngôn chắc đã từng cứu cả vũ trụ kiếp trước thì giờ mới có thể gặp tôi.
Cậu ấy ngủ suốt tiết học, kéo dài tận hai tiếng.
Tôi im lặng.
Dù tôi tốt bụng thế…
Nhưng chép bài cho hai cuốn thật sự rất mệt!
Lặng lẽ mở sổ hắn ra trên bàn, đặt trang chép của tôi lên.
Tiểu Ngôn à, tớ đã cố gắng rồi, chép cho cậu rất nhiều, phần còn lại cậu tự chép nhé.
Thật đúng là học sinh giỏi có lợi thế.
Thầy đã nhìn về phía này ba lần, sao không gọi Hứa Ngôn dậy?
Nếu học sinh kém, chắc đã bị giáo viên phê bình rồi.
Tôi hơi ghen tị, hồi xưa đứng nhất cũng không dám ngủ, giá biết vậy đã thử xem, tiếc quá!
Ngắm Hứa Ngôn ngủ say suốt hai giờ, cuối cùng tiết học phụ cũng kết thúc.
Mọi người vui vẻ thu dọn, tôi thở dài: “Tiểu Ngôn, tỉnh đi, về ăn cơm thôi.”
Hứa Ngôn mệt mỏi ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng, nhìn lâu thấy cậu ấy có chút ngây ngô đáng yêu.
Tôi ho nhẹ, đẩy cuốn ghi chép về phía cậu ấy.
Cậu đứng dậy đeo cặp, liếc qua sổ rồi cất lại, vỗ đầu tôi: “Cảm ơn An An đã chép cho anh trai. Em về ăn cơm trước đi, lát tớ mua kẹo cho.”
Tôi hiếm khi ngại ngùng: “À… tớ chưa chép xong, phần còn lại để lát nữa tớ cho cậu mượn ghi chép của tớ nhé?”
Tôi nhìn cậu ấy chân thành.
Hứa Ngôn cười: “Được rồi, tớ biết rồi, yên tâm, kẹo vẫn mua cho em, anh không thiếu tiền đâu. Đi thôi.”
Tôi hài lòng theo sau Hứa Ngôn về nhà.
Bây giờ nhà tôi bí mật để hai hộp kẹo lớn, mấy tuần nữa khỏi lo thiếu đồ ăn vặt rồi!
14
Trở về nhà Hứa Ngôn đã hơn 12 giờ, bà Liễu ra ngoài gặp bạn, tôi và Hứa Ngôn ăn qua loa vài miếng rồi về phòng riêng.
Ngồi một lúc, tôi không chịu nổi, muốn gọi Hứa Ngôn chơi game.
Tôi lịch sự gõ cửa, đợi lâu không thấy ai trả lời.
Lại gõ: “Hứa Ngôn? Hứa Ngôn! Tớ mở cửa vào nhé?”
Cửa không khóa, tôi khẽ xoay tay nắm, mở một khe.
…
Hứa Ngôn vẫn đang ngủ!
Trời ơi, đã ngủ hai tiếng, không phải bị ngủ c.h.ế.t rồi chứ.
Tôi đẩy cửa thêm chút, cơn gió lạnh ùa vào khiến tôi rùng mình.
Hứa Ngôn để điều hòa thấp quá trời!
Nhìn thấy cậu ấy nằm trên giường, mặc áo T-shirt trắng mỏng, không đắp chăn, không lạnh sao?