Mười Năm Gắn Bó, Một Ngày Tuyết Rơi - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-16 04:43:46
Lượt xem: 732

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cả công ty đều đang đồn…” Lệ Lệ ngập ngừng, dám hết câu.

 

khép tập hồ sơ , tiếng “cạch” của vòng kim loại vang lên giòn tan trong căn phòng yên tĩnh.

 

“Đồn gì?” hỏi.

 

“Đồn rằng Lâm Diễm là… của Giám đốc Tần, nên mới bênh cô đến thế.”

 

Lệ Lệ hết, nhưng hiểu rõ ý cô .

 

“Em việc . sẽ chuyện với Giám đốc Tần.”

 

Khi cửa văn phòng khép , mở ngăn kéo trong cùng của bàn việc, lấy một phong bì giấy nâu.

 

Bên trong là tấm ảnh duy nhất của và Tần Mặc trong suốt mười năm qua.

 

Hai trẻ mặc đồng phục công nhân, lén nắm tay cánh cửa của căn-tin.

 

Trên ống quần chúng còn dính đầy bọt xà phòng từ phòng rửa bát.

 

Khi , chúng từng nghĩ, chỉ cần cố gắng hết sức leo lên cao, là thể giữ những điều quý giá nhất của đời .

 

05

 

Thang máy dừng ở tầng 19, chỉnh trang phục của .

 

Lần cuối cùng đến bộ phận kinh doanh là nửa năm , trong buổi họp liên phòng ban.

 

Khi , và Tần Mặc ở hai đầu bàn dài, ánh mắt chạm liền lập tức tránh .

 

“Giám đốc Bạch?” Tiểu Trương ở bộ phận kinh doanh ngạc nhiên .

 

“Chị tìm Giám đốc Tần ? Anh đang đưa Lâm Diễm ngoài gặp khách hàng .”

 

“Khi nào ?” hỏi.

 

“Không rõ lắm, hình như là bàn hợp đồng lớn với bên thiết y tế.”

 

Tiểu Trương do dự một chút, : “Hay là khi Giám đốc Tần về, em bảo gọi cho chị nhé?”

 

gật đầu. Khi rời , từ khu pha vọng những tiếng bàn tán nén thấp giọng.

 

“Các thấy cuộc họp sáng nay ?”

 

Một giọng nam đầy mỉa mai vang lên:

 

“Cái bản PPT của Lâm Diễm sai cả liệu cơ bản mà Giám đốc Tần khen là ‘ý tưởng mới mẻ’? Tháng chỉ sai một dấu thập phân, ông mắng te tua bộ phó phòng đấy.”

 

“Mới thế là gì.” một giọng nữ nhạt chen .

 

“Thứ Sáu tuần , Lâm Diễm muộn nửa tiếng, lễ tân còn thấy rõ ràng là xe của Giám đốc Tần đưa cô đến công ty. Kết quả trong hệ thống chấm công ghi là sử lý công việc bên ngoài, do chính Giám đốc Tần ký duyệt.”

 

“Còn chuyện nực nhất là hôm thứ Tư,” một giọng khác hạ thấp âm thanh.

 

“Lâm Diễm đổ cà phê lên máy chủ, câu đầu tiên của Giám đốc Tần là ‘Có bỏng tay ?’, còn tình trạng thiết thì thèm hỏi một câu.”

 

Rời khỏi bộ phận kinh doanh, khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép , mới cho phép nét mặt nứt một vệt nhỏ.

 

Mười năm .

 

Ngày xưa, Tần Mặc hẹn cũng vòng qua ba con phố, tuyệt đối xuất hiện cùng lúc ở khu vực quanh công ty.

 

Chúng thậm chí còn hẹn ước rằng sẽ bao giờ ăn cơm trong căn-tin cùng thời điểm.

 

Ngay cả trong tiệc cuối năm, khi cụng ly, cũng giữ cách đủ để khác nhận điều gì khác thường.

 

Thì , trong khi cố giấu mối quan hệ của với , công khai ồn ào với cô gái nhỏ đó đến mức cả công ty đều .

 

Những tờ phiếu đặc cách , đúng là thiên vị đến đáng buồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-gan-bo-mot-ngay-tuyet-roi/3.html.]

 

06

 

Trở văn phòng, chằm chằm màn hình máy tính, nhưng thể nổi một chữ nào.

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Mời .”

 

Cố Hằng đẩy cửa bước , ngón tay thon dài kẹp một tập tài liệu.

 

lập tức dậy:

 

“Phó tổng giám đốc Cố, đích qua đây?”

 

thuận tay rót cho một tách .

 

Anh nhận lấy, nhưng uống, chỉ chằm chằm.

 

đến để hỏi câu trả lời của cô.”

 

Giọng bình tĩnh, mang theo cảm xúc.

 

“Danh sách đội ngũ Bắc Mỹ chốt trong hôm nay.”

 

Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn.

 

Trong đầu vẫn vang vọng tiếng của chủ tịch trong buổi họp công ty tháng :

 

“Dự án phát triển thị trường Bắc Mỹ sẽ do Phó tổng giám đốc Cố Hằng quyền phụ trách.”

 

“Nếu trong công ty ai sang Bắc Mỹ, thể trực tiếp đến gặp Phó tổng giám đốc Cố để trao đổi.”

 

Không khí trong phòng họp khi đó bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

 

Mức lương sẽ tăng gấp đôi, thêm chức danh Phó chủ tịch (VP), những từ ngữ đó sáng lên màn hình chiếu như ánh đèn neon chói mắt.

 

Khóe mắt liếc thấy Lisa bên phòng Marketing rút điện thoại để tính tỷ giá hối đoái.

 

Còn giám đốc tài chính thì cầm bút, một dãy dài sổ ghi chép.

 

Tối hôm , nấu món súp bò borscht mà Tần Mặc thích nhất.

 

mãi đến nửa đêm, khi súp nguội lạnh, mới về.

 

Cả nồng nặc mùi rượu.

 

Nằm xuống giường, với giọng đầy tiếc nuối:

 

“Bắc Mỹ … quả thật là một cơ hội .”

 

Chúng ăn ý đến mức đều tiếp tục chủ đề nữa.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khi đó, vẫn nghĩ, tranh giành, là vì đang suy nghĩ cho tương lai của cả hai chúng .

 

lẽ, sự thật vốn như .

 

Mà là ở đây, thứ gì đó… hoặc ai đó, khiến nỡ buông bỏ.

 

Điều chẳng ngờ là ngay buổi họp công ty hôm , trong thang máy, Cố Hằng đưa cho một “cành ô-liu”.

 

“Giám đốc Bạch, chờ câu trả lời của cô.”

 

“Phó tổng giám đốc Cố, chọn ?” cố khiến giọng thật bình tĩnh.

 

Cố Hằng mỉm : “Còn nhớ chuyện ba năm ?”

 

“Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, một uống cạn nửa chai Mao Đài.”

 

Cảnh tượng ngày hôm đó, vẫn nhớ rõ mồn một.

Loading...