Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mười Năm Chôn Vùi - Chương 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:16:12
Lượt xem: 757

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ tổ cách nhà tôi không xa, nhưng tôi lại cảm thấy thật xa xôi và khó khăn.

Nơi này không khác gì mười năm trước.

Trên nấm mồ ông nội không có nhiều cỏ dại, có thể thấy thường xuyên có người đến chăm sóc.

Trong đầu tôi vô thức hiện lên một cảnh tượng.

Bà nội ngồi trước nấm đất, lẩm bẩm kể chuyện, trò chuyện về cuộc sống thường ngày.

Giống như hồi bé bà ru chúng tôi ngủ vậy.

Nói nhiều có lẽ còn mắng tôi vô lương tâm.

Bà đặt từng chiếc bát đĩa xuống.

Đậu phụ xào ớt, thịt kho tàu, tai heo và cá hoàng hoa.

Đều là những món Văn Chinh thích ăn.

14

"Tiểu Chinh." Bà rót nước uống: "Trình Trình về thăm cháu rồi này."

"Cái con ranh con vô lương tâm này, cuối cùng cũng về thăm cháu rồi."

Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má đầy gió sương của bà.

Đang nói, bà đột nhiên bắt đầu biện minh cho tôi.

"Nhưng cháu cũng đừng trách nó, là bà không cho nó về, trước đây nó đã bóng gió mấy lần muốn về thăm cháu, nhưng bà đều từ chối."

"Nó không thể về được, về là hỏng chuyện mất."

Bà nội quay đầu lại, nhẹ nhàng đ.ấ.m tôi mấy cái.

"Con ranh con, về làm gì!"

"Ban đầu đã nói thế nào, đã đi rồi thì đừng bao giờ quay về nữa, nếu không phải năm đó bà cẩn thận, cháu đã phải vào tù rồi biết không!"

Tôi quỳ dưới đất, không nói một lời.

Đúng là bà, đúng là bà nội.

"Tiểu Chinh, bà nội xin lỗi cháu, nhưng tội g.i.ế.c người này chỉ có thể là cháu gánh thôi, bà có lỗi với Trình Trình, cũng có lỗi với cháu."

"Đợi bà c.h.ế.t rồi, sẽ tạ tội với cháu thật đàng hoàng."

Mắt tôi đong đầy nước mắt, xuyên qua giọt nước mắt, bà nội gầy yếu dần trở nên mờ ảo.

Từ nhà đến mộ tổ, tuy nói không xa, nhưng dù sao bà cũng là một bà lão.

Thậm chí tôi có thể hình dung được, trong bóng tối, bà nội gầy gò trơ xương một mình đào người từ dưới gốc cây lên, vận chuyển đến đây chôn cất.

Rồi lại từ đây đào người lên vận chuyển về nhà.

Đến cả tôi của năm đó, cũng mệt đến gần chết.

"Bà..."

Bà đột ngột ôm tôi vào lòng, mùi hương quen thuộc tức thì xộc vào mũi.

"Đứa ngốc, tuy bà không có sức lực lớn, nhưng bà có thể làm từ từ mà."

"Bà già rồi, nhưng bà vẫn có thể bảo vệ cháu."

"Cháu không nên, tốt nhất là không nên giấu bà mà cùng với thằng súc vật đó cùng chết."

15

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-chon-vui/chuong-8.html.]

Người g.i.ế.c Tô Đại Chí không phải Văn Chinh.

Mà là tôi.

Tôi g.i.ế.c Tô Đại Chí không phải là phòng vệ quá đáng, không phải tai nạn, mà là muốn cùng ông ta cùng chết.

Bố Văn gặp chuyện, người đầu tiên ông ta tìm chính là Tô Đại Chí.

Ông ta ép Tô Đại Chí trả một phần tiền.

Nhưng tiền đã bị Tô Đại Chí dùng để trả nợ từ lâu rồi, vì thế cả ngày ông ta trốn chui trốn nhủi, tránh né bố Văn.

So với sự hoảng loạn của ông ta, tôi lại vui vẻ hơn nhiều.

Bởi vì tôi đã được giải thoát.

Nhưng không ngờ, Tô Đại Chí căn bản không có ý định buông tha tôi.

Tôi mãi mãi không quên đêm mưa đó.

Tô Đại Chí, người đã mấy ngày không về nhà, dùng thuốc ngủ hạ gục bà nội rồi vớ lấy con d.a.o tìm đến tôi.

Ông ta đe dọa tôi phải đi cùng ông ta đến Phương Nam, ông ta muốn dùng thủ đoạn cũ để bán tôi thêm một lần nữa.

Tôi không chịu, tôi phản kháng.

Đổi lại là những trận đòn roi, chửi mắng của ông ta.

Bên ngoài sấm vang rền, không ai có thể nghe thấy tiếng cầu cứu đau đớn của tôi trong nhà.

Cho đến khi ông ta mệt.

Ông ta cúi nửa người, thở hổn hển đe dọa tôi.

"Mày không đi cùng tao, tao sẽ châm lửa đốt căn nhà này, kéo theo cả con mụ già kia cùng chết."

Tôi không thể tin được nhìn ông ta.

"Đó là mẹ ruột của ông mà."

Ông ta không hề bận tâm: "Mẹ ruột thì sao, mày còn là con gái ruột của tao đấy thôi."

Khoảnh khắc đó tôi đã biết, người đàn ông trước mắt này hết thuốc chữa rồi.

Tôi đã không còn nhớ mình đoạt được con d.a.o như thế nào nữa.

Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Cùng ông ta chết!

Có lẽ là trời thương, Tô Đại Chí bị vấp ghế ngã xuống đất.

Tôi không chút do dự liền đ.â.m con d.a.o vào n.g.ự.c ông ta, một nhát rồi lại một nhát.

Cho đến khi Văn Chinh nắm lấy cánh tay tôi.

16

Tôi mới nhận ra mình đã g.i.ế.c người.

Sau khi biết được ngọn nguồn sự việc.

Văn Chinh tỏ ra bình tĩnh đến lạ.

Đầu tiên anh ta lấy một tấm ga trải giường từ phòng ngủ ra đắp lên Tô Đại Chí, sau đó kéo tôi đi rửa tay, thay quần áo dính máu.

Tôi như một con rối dây đi theo anh ta, cho đến khi anh ta lau sạch dấu vân tay trên con d.a.o rồi tự mình ấn đi ấn lại.

Lúc đó tôi mới nhận ra, anh ta muốn nhận tội thay cho tôi.

Tôi vội vàng đẩy anh ta ra ngoài: "Cậu mau đi đi, sau này bà nội giao cho cậu chăm sóc, tôi muốn cùng đồ súc vật này chết."

Loading...