Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mười Năm Chôn Vùi - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:16:09
Lượt xem: 627

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

"Sau đêm đó, cuộc sống của tôi dần trở nên bình lặng."

"Bố tôi lại cuỗm hết tiền trong nhà bỏ trốn, thậm chí không tha cả đồng xu trong hũ đường."

Nói đến đây, tôi đột nhiên sững lại.

Hình như có một câu trả lời đang chực trào ra.

Có phải vậy không?

Cảnh sát Tôn cũng nhận ra sự bất thường của tôi, lập tức hỏi.

"Văn Chinh còn nói gì với cô nữa không?"

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.

"Ban đầu anh ta không nói gì cả, sau đó anh ta dọn dẹp đồ đạc xong thì lại đến nhà tôi, ôm chặt tôi một cái, còn nói bảo tôi sống tốt, sẽ không ai làm phiền tôi nữa."

"Cuối cùng anh ta còn nói thêm một câu, bao gồm cả bố tôi."

Năm đó tôi không nói những lời này cho vị cảnh sát hình sự già.

Vì tôi nghĩ nó không quan trọng, nên cũng không để tâm.

Chẳng lẽ...

Tôi không thể tin được mà nhìn cảnh sát Tôn: "Ông nói bộ hài cốt đó có tuổi đời trên năm mươi tuổi sao?"

"Chân trái có dấu vết gãy xương không? Với cả răng hàm bên trái có mất một cái không?"

Sắc mặt Cảnh sát Tôn dần trở nên nghiêm nghị.

Tôi nhận ra mình đã đoán đúng rồi.

Đúng là ông ta, đúng là Tô Đại Chí!

Nhưng tại sao chứ, tại sao bà phải làm như vậy, bà hà cớ gì phải làm như vậy chứ?

Mặc dù dựa vào đặc điểm cơ bản đã xác định chủ nhân của t.h.i t.h.ể là Tô Đại Chí.

Nhưng cảnh sát Tôn vẫn lấy tóc của tôi để giám định DNA.

"À phải rồi, chúng tôi điều tra phát hiện, đất trên t.h.i t.h.ể đến từ hai nơi."

"Nói cách khác, hiện trường án mạng đầu tiên không phải nhà cô, bố cô... là bị người g.i.ế.c c.h.ế.t trước rồi mới được vận chuyển về nhà cô."

Nghe đến đây, tôi đã đoán ra toàn bộ sự thật.

Tôi không thể che giấu nỗi buồn của mình, lập tức khóc nấc lên.

Tôi cố gắng nói một câu hoàn chỉnh, nhưng vừa mở miệng đã nghẹn ngào.

Bao nhiêu năm rồi.

Bao nhiêu năm rồi tôi chưa khóc như vậy.

Tôi cứ nghĩ thế gian này nhiều bất công, không ai thật sự yêu thương tôi.

Nào ngờ ở nơi tôi không biết, có người đã dùng cách riêng của mình để hết lòng bảo vệ tôi.

12

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-chon-vui/chuong-7.html.]

Lúc cảnh sát Tôn rời đi vừa hay gặp bà nội đang về nhà.

Nét mặt bà vẫn lạnh lùng như thường.

Thật ra cảnh sát Tôn đã tìm bà mấy lần rồi, nhưng đều bị bà lấy lý do sức khỏe không tốt để từ chối.

Bà liếc nhìn tôi đang khóc nấc, rồi chủ động đề nghị.

"Cảnh sát Tôn, bây giờ có vấn đề gì anh cứ hỏi tôi đi."

Vì gần như đã xác định được người c.h.ế.t là bố tôi nên giọng điệu của cảnh sát Tôn nghe có vẻ ôn hòa hơn nhiều.

Dù sao thì tuổi già mất con, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Những câu hỏi của cảnh sát Tôn vẫn là những câu cũ: có nhận thấy cây táo tàu có gì bất thường không, lần cuối cùng bà gặp Tô Đại Chí là khi nào.

Và đêm Văn Chinh đến nhà tôi, bà có nghe thấy không.

"Mười năm trước con trai tôi bỏ nhà đi, tôi khóc cả đêm, từ đó về sau mắt tôi không còn tốt nữa, đừng nói là cây táo tàu, ngay cả nhà có trộm tôi cũng chưa chắc đã nhìn thấy."

"Lần cuối cùng tôi gặp con trai mình là mười năm trước, bố Tiểu Chinh đến đưa tiền, Đại Chí thấy tiền còn thân hơn thấy tôi, là do tôi không có năng lực, không thể cho nó một cuộc sống tử tế."

"Tai tôi vẫn không tốt, đêm đó mưa quá to, tôi chẳng nghe thấy gì cả, sau này cảnh sát đến nhà tôi mới biết nó đến."

"Biết sớm đêm đó thằng khốn nạn đó cầm dao, tôi nhất định sẽ tát cho nó mấy cái thật mạnh hỏi xem những quy tắc tôi dạy nó có phải đã chui vào bụng chó rồi không."

Bà nội đã lớn tuổi, khi nói chuyện luôn vô thức lau nước mắt.

Nói đến cuối, bà thở dài nặng nề.

"Cảnh sát Tôn, anh nói thật với tôi đi, rốt cuộc dưới gốc cây nhà tôi chôn ai vậy?"

Hai viên cảnh sát theo bản năng nhìn nhau, một lúc sau mới khàn giọng mở lời.

"Chưa có kết quả thưa bà, đợi có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho bà ngay lập tức."

Bà gật đầu.

"Nếu hỏi xong rồi thì cho cái đồ bỏ đi này sớm cút về đi, nếu như năm đó mẹ nó có thể sinh một đứa con trai, tôi cũng không đến nỗi về già không nơi nương tựa."

"Đồ bỏ đi" là chỉ tôi.

13

Cuối cùng cảnh sát Tôn cũng không nói gì cả.

Chuyện trọng nam khinh nữ thế này có khuyên thế nào cũng không có kết quả.

Bà nội tiễn Cảnh sát Tôn đi rồi không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong nhà.

Nửa tiếng sau, bà xách một cái giỏ mây tre đan bước ra.

"Đã về rồi thì đi viếng mộ ông nội con đi."

Nghe thấy câu này, tôi không thể kìm được nữa.

Tôi "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, ôm lấy đôi chân gầy gò của bà mà khóc nức nở.

"Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, thật sự xin lỗi bà."

Bà nội còn kiên cường hơn tôi, ánh mắt bà lấp lánh nước mắt nhưng giọng điệu vẫn kiên định.

"Những lời này đừng nói với bà, để dành mà nói với nó đi."

Loading...