MƯỜI NĂM CHO HỌ HÀNG Ở NHỜ, TÔI PHẢI Ở NHỜ TRONG CHÍNH CĂN NHÀ CỦA MÌNH - 2

Cập nhật lúc: 2025-09-08 15:18:20
Lượt xem: 414

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

 

tên Giang Băng. Căn nhà là mồ hôi nước mắt của , cộng thêm tiền bố hỗ trợ.

 

Lúc đó giá nhà đang rục rịch tăng, cố gắng chớp cơ hội.

 

Từng viên gạch, từng món đồ điện đều do tự chọn.

 

Ba trăm ngàn tiền nhà, gần trăm ngàn tiền sửa. Sơn Nippon độc, sàn gỗ tự nhiên loại xịn, khung cửa kính ngoài ban công cực kỳ hiện đại.

 

Sửa nhà xong gần như sạch túi.

 

Rồi đúng lúc cơ quan cử Bắc Kinh dài hạn.

 

Chưa kịp ở một ngày nào, chị họ Trần Tư Tư gọi tới.

 

Chị ly hôn, bế con hai tuổi, hỏi thuê nhà.

 

từ chối, nhưng chị dai như đỉa đói.

 

Không xin thì gửi cả bác lên thuyết phục .

 

Chị còn kể công chuyện hồi bé: nhịn ăn bánh cho , cứu khỏi chó cắn mà sốt đến ngu , vì thế mới yêu nhầm chồng tệ.

 

Nghe như là ác nhân khiến chị khổ cả đời.

 

Cuối cùng chị ôm con với bác quỳ mặt .

 

Mẹ là dễ mềm lòng, còn bác là chị ruột. Mẹ chịu nổi cảnh đó, cũng chẳng nỡ khó xử.

 

Thế là gật đầu.

 

ngu, tính toán. từng nghĩ: chị họ là nhà, chắc sẽ quý trọng nhà hơn ngoài.

 

ở, chị bảo thất nghiệp, trả nổi tiền thuê, xin cho ở miễn phí tạm. Hứa như đinh đóng cột sẽ giữ nhà sạch , ơn suốt đời.

 

Tính giá thuê thị trường cũng 2 ngàn/tháng. cắn răng chịu.

 

Mẹ cũng bảo chị khổ, giúp thì giúp. trẻ, lúc đó còn dễ mềm lòng.

 

quá tử tế .

 

5.

 

Nhà ngoại bốn con: bác cả, , ba, tư.

 

Cậu ba điều kiện, hiền nhất.

 

Nên cái gì đổ lên đầu cũng là chuyện “đương nhiên”.

 

Chị họ mượn xe của con gái ba, – cũng im.

 

Nhờ con trai tư tìm việc – từ chối – chị cũng câm.

 

– cho chị ở mười năm mất đồng nào – thành vô ơn bạc nghĩa.

 

Giờ còn ngửa tay đòi trả tiền công trông nhà?

 

Chị nghĩ là ai? Quản gia cao cấp?

 

tức đến đập đầu vô tường cho hả.

 

Chị dám láo như , cũng chỉ vì nhà mỗi , ba mất sớm.

 

Trước đây, chị từng bóng gió:

 

“Em xa, chị ghé thăm dì ( ), lẽ về tay trắng?”

 

Giờ mới hiểu, chị tính chiếm nhà từ lâu .

 

xin , của bây giờ đứa dễ dắt mũi như mười năm .

 

lăn lộn đủ để : hiền quá là tự sát.

 

Còn chị?

 

Người mất nết thì cũng chỉ là gánh nặng cần xử lý sớm.

 

6

 

Vừa xuống tới lầu, điện thoại reo.

 

.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-nam-cho-ho-hang-o-nho-toi-phai-o-nho-trong-chinh-can-nha-cua-minh/2.html.]

“Băng Băng , con tới ? bác cả cũng đang ở đây, chờ con về ăn cơm chung nhen.”

 

Nghe đến hai chữ "bác  cả", tim chệch nhịp một cái.

Cảnh bácquỳ mấy năm vẫn như phim chiếu chậm trong đầu.

 

tự nhắc : bình tĩnh, mục tiêu là lấy nhà, "combat" với dì.

 

bước chân qua cửa, một cái đĩa bay nhựa ném bốp trúng đầu.

 

“Bắn trúng ! Yeahhhhh!”

 

Thằng cháu bảy tuổi của bácnhảy cẫng lên bộ bàn ăn mới tinh – cái mua, nó phá như phá ổ chuột.

 

nghiến răng, kéo vali nhà.

 

bácthì vắt chân chữ ngũ sofa, TV bật hết volume.

Thấy , bácbật dậy, quét từ đầu tới chân:

 

“Trời đất, gầy Băng Băng, mà xót ruột thiệt á…”

 

Tay nhóp nhép nhai hạt hướng dương, vỏ thì vứt đầy bàn, đầy sàn, bên cạnh là đống vỏ trái cây và bao bì đồ ăn vặt đủ loại.

 

khựng ba giây.

 

Chẳng lẽ chị họ mách gì với bác ?

 

Ánh mắt dừng cái áo nhung bácđang mặc – đúng cái áo mới mua tặng cách đây vài hôm.

 

Còn thì mặc cái áo bông bạc màu, tới lui giữa bếp và phòng khách như osin cao cấp.

 

bác thì sai đun nước, dọn đồ, lau nhà.

Mắt cay xè.

 

cố nuốt giận, cắm mặt dọn hành lý.

 

bác để yên, cứ sát bên hỏi han tào lao, mắt thì dí sát vali như sắp chui vô soi hàng.

 

Thằng cháu cũng chạy vòng vòng, cứ lục xem mang gì về.

 

lấy hộp thực phẩm chức năng nhập khẩu mua cho , đặt lên bàn.

 

Mắt bác sáng như bóng đèn LED:

 

“Ồ, cái gì đây, xịn quá , cho bác coi thử…”

 

Nói xong là nhảy xổ tới.

 

Trước đây nghĩ và bác là ruột rà, nên cái gì mua cho cũng mua thêm phần dì. hôm nay thì .

 

7

 

bác kịp chạm tay thì nhanh hơn một bước, đưa thẳng cho , cố tình rõ từng chữ:

 

“Mẹ, cái con mua riêng cho . Đừng cho ai mượn tặng nha, là con giận đó.”

 

Tay bác khựng giữa trung như tê liệt.

 

bác gượng, lau khóe mắt chẳng giọt nước nào, thở dài kiểu than trách phận:

 

“Ôi, vẫn là chị mày phúc, đứa con gái điều. Không như tui, sinh con gái chỉ tổ nặng nợ, lương ba cọc ba đồng còn nuôi nó.”

 

Câu riết thành nhạc nền tuổi thơ.

 

Chỉ cần bác chảy vài giọt nước mắt cá sấu, cả nhà sẽ thành "cỗ máy cứu trợ nhân đạo".

 

giờ, còn chút thương hại nào nữa.

 

đặt hành lý xuống, ngoài cuộc điện thoại công việc. Quay thì cái áo len lông dê mới mua cho dì.

 

cạn lời, hít một , nửa miệng:

 

“bác  , mặc thì bảo con gái bác mua cho. Con chỉ hiếu thảo với con thôi.”

 

Mặt bác dài như bản tin thời sự.

 

Mẹ quýnh quáng hiệu bằng mắt, vờ như mù.

 

bước bàn, đập điện thoại xuống một cái rầm, thò tay về phía chiếc áo dì.

 

Ngay lúc đó, thằng cháu nhà bác từ trong phòng lao như ninja:

 

sẽ b.ắ.n c.h.ế.t bà! Bà là đồ đàn bà ác độc, cút !”

 

 

Loading...